Nha dịch áp giải tên cướp lớn đi rồi, đám người vây xem cũng dần tản ra.
Đợi bọn họ đi xa, Vân Tiểu Yêu mới mở miệng: "Giờ chúng ta đến thôn Tống gia ở vùng Bắc ngoại thành?"
"Ngày mai hẵng đi, cũng để nương và Trân di xem thử, mọi người đều vừa ý thì mới tốt."
Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Chuyện vừa nãy có thể giữ kín không, đừng nói với nương và thẩm nhé?"
Trần Vọng nhìn chăm chú, lại liếc qua cổ y. Có lẽ do trời sinh ca nhi da thịt nhạy cảm, cùng là người làm ruộng lấm lem bùn đất, nhưng làn da trên cổ Vân Tiểu Yêu vẫn trắng trẻo mịn màng hơn nam nhân, thành ra có vết thương hay không cũng dễ nhìn ra.
May thay tên cướp ra tay có chừng mực, hoặc lưỡi dao cùn, nên Vân Tiểu Yêu không bị thương tích gì.
"Không nói. Ngươi thật sự không bị doạ à?" Trần Vọng vốn cũng không định kể chuyện này cho hai vị trưởng bối, dù sao cũng chỉ là một phen hú vía, nói ra lại khiến họ lo lắng thêm.
Vân Tiểu Yêu lắc đầu, nhưng lại hỏi: "Ta rất tò mò."
"Gì vậy?"
"Sao tay gã đột nhiên buông ra? Không phải ngươi chỉ biết biến thành nước thôi sao..."
Dù chuyện xảy ra trong tích tắc, nhưng Vân Tiểu Yêu thấy rất rõ, lúc đó như thể có thứ gì đó vô hình kéo tay tên kia ra.
"Cũng còn vài cách dùng khác." Trần Vọng không giải thích thêm.
Vân Tiểu Yêu cũng biết điều, chỉ ồ một tiếng rồi không hỏi nữa.
"Về thôi."
"Ừm."
Về lại khách đ**m, hai người không nhắc đến chuyện xảy ra, chỉ gọi đồ ăn như thường rồi nghỉ ngơi sớm.
***
Sáng hôm sau, Vân Tiểu Yêu theo Trần Vọng đến thôn Tống gia ở Bắc ngoại thành. Chỗ này cũng không khó tìm, ra khỏi cổng bắc, hỏi thăm vài người qua đường, ai biết đường thì chỉ hướng, đi khoảng hai dặm là đến.
Đứng từ quan đạo đã có thể nhìn thấy thôn Tống gia được bao quanh ba phía bởi ruộng đồng. Phía trước và hai bên đều là ruộng lúa, đúng vào mùa hè, xanh rì rào một mảng, tựa như chìm trong biển nước.
Đường sá trong thôn Tống gia rất thông suốt, ngoài những lối mòn giữa đồng còn có một con đường lớn rộng chừng một trượng, trên có dấu bánh xe, chắc là xe trâu hoặc xe lừa đi lại. Trên con đường đất vàng đã có thể thấy lác đác nhà dân trong thôn, là vùng đất rộng người thưa.
Đến đầu thôn, có vài đứa trẻ đang chơi đùa, Vân Tiểu Yêu xung phong đi hỏi thăm.
Có một bé gái chừng tám chín tuổi, búi tóc kết chỏm, nghe y muốn tìm lý chính thì nhiệt tình nói: "Muội đưa các huynh đi."
Rồi dưới sự dẫn đường của bé gái, họ tới nhà lý chính thôn Tống gia.
Trên đường đi, mấy người cũng quan sát thôn Tống gia. Trên đường lớn trong thôn trồng rải rác cây liễu, nhìn một lượt là thấy cảnh liễu rủ mơn mởn xanh tươi, giữa nhà với nhà cách xa nhau, hẻm nhỏ sạch sẽ, không có mùi hôi thối, xem ra lý chính quản lý cũng ổn.
Gió nhẹ thổi qua rặng liễu, Hà Ngọc Liên ghé tai Phương Thúy Trân thì thầm: "Trông cũng không tệ."
Phương Thúy Trân gật đầu phụ hoạ: "Cũng yên tĩnh."
Dù gì cũng là thôn quê, không ồn ào như huyện Lê.
Bé gái đưa họ đến trước nhà lý chính: "Chính là chỗ này."
"Cảm ơn muội."
Bé gái khoát tay, nghĩa khí đáp: "Cha muội dạy phải nhiệt tình giúp người. Muội đi đây, tạm biệt." Rồi tung tăng chạy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!