Chương 3: (Vô Đề)

Thực ra Trần Vọng không phải người của thế giới này, hắn đến từ mạt thế.

Kiếp trước, khi Trần Vọng cùng đồng đội làm nhiệm vụ ở vùng hoang dã thì gặp phải thằn lằn dị chủng cấp cao, cả đội không địch lại. Trần Vọng và đội trưởng hy sinh để yểm hộ cho đồng đội rút lui. May mắn là những người còn lại rời khỏi vùng hoang thuận lợi, mẫu vật quan trọng cần lấy trong nhiệm vụ lần này cũng được họ mang về căn cứ.

Quá trình tuy thê thảm nhưng kết cục cũng xem như tốt đẹp.

Trần Vọng đối với chuyện mình chết cũng không có cảm xúc gì lớn. Sống trong thời mạt thế, đầu treo nơi lưng quần, cái chết cũng bình thường như ăn uống ngủ nghỉ.

Nhưng hắn không ngờ vừa mở mắt ra lại sống lại. Còn là kiểu mượn xác hoàn hồn kỳ dị này.

Nói thật thì Trần Vọng không hề muốn chiếm lấy cuộc đời của nguyên chủ. Cái chết với hắn không phải điều gì tiếc nuối. Nếu được chọn, hắn thà rằng nguyên chủ còn sống. Nhưng thân thể nguyên chủ do hạn hán dẫn đến thiếu thốn vật tư nên đã rất yếu, lại vào ngày đông giá rét mà lăn từ sườn dốc xuống, yếu ớt như giấy mỏng, đêm đó đã không qua khỏi.

Hắn cho dù muốn lưu lại cũng không tìm được hồn phách của nguyên chủ. Cho nên sau khi mở mắt, Trần Vọng chỉ mất chưa tới mười phút để chấp nhận thân phận mới.

Sau đó hắn lê thân thể bị thương, lục lọi ký ức còn sót lại của nguyên chủ rồi trở về căn nhà tranh dưới chân núi.

May mắn là các mối quan hệ của nguyên chủ đơn giản, bên người chỉ có một mẹ góa. Mà Hà Ngọc Liên lại chỉ lo lắng cho thương thế của con trai, hoàn toàn không phát hiện ra con mình "da đổi ruột thay".

Trần Vọng từng nghĩ đến việc thẳng thắn nói ra thân phận nhưng thấy Hà Ngọc Liên vì vài vết thương nhỏ trên người hắn mà khóc mấy ngày liền, hắn đành giấu nhẹm.

Với Hà Ngọc Liên mà nói, "con trai" còn sống có lẽ mới là điều quan trọng nhất. Vì vậy Trần Vọng liền ở lại Trần gia với thân phận con trai bà.

Sống chung nửa năm nay, Trần Vọng cũng phát hiện Hà Ngọc Liên là một người mẹ hiền cho nên hắn khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Chỉ là thời tiết khô hạn vẫn tiếp diễn, mà hắn thì do hồn phách và thân thể chưa hoàn toàn dung hợp nên không thể tự do sử dụng dị năng, dẫn đến tác dụng phụ sau khi sử dụng rất lớn.

Tuy vậy tình hình đang dần tốt lên. Ban đầu hắn chỉ có thể dị hóa ra lượng nước dùng được trong hai đến bốn ngày, sau đó là sáu đến mười ngày, hiện tại là khoảng hai mươi ngày. Nhưng tác dụng phụ cũng chồng chất, khiến nửa năm nay hắn gần như nằm bẹp trên giường.

Lần sử dụng dị năng gần nhất là bảy ngày trước, nên trong nhà mới có nước để mang cho người khác.

Về phần Vân Tiểu Yêu kia có đáng thương hay không, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trần Vọng. Hiện tại hắn chỉ muốn chăm sóc tốt cho Hà Ngọc Liên, chờ linh hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp: "Cho dù trước kia nương của Vân Tiểu Yêu từng giúp người, lần này cũng đã trả hết nợ, lần sau không thể tùy tiện cho người khác nữa."

Hà Ngọc Liên không cảm thấy lời con mình nói là lạnh lùng, bởi giờ ai cũng là tượng đất qua sông, huống hồ con bà có được phúc báo cũng là phải trả giá.

Từ lúc Trần Vọng có được năng lực kỳ lạ này thì chưa từng rời khỏi nhà.

"Nhưng mà mai nương bảo thằng bé đến bôi thuốc."

Trần Vọng biết người mẹ mình tiện nghi có được này là người miệng cứng lòng mềm, cũng không hy vọng bà có thể thay đổi tính hay mềm lòng trong ngày một ngày hai: "Tùy người."

Hà Ngọc Liên lập tức cười tươi rói: "Có muốn ăn gì không? Nương nấu cháo rồi, còn có bánh bao nữa."

"Con tự làm được." Nằm trên giường lâu dễ khiến tứ chi thoái hóa nên Trần Vọng kiên trì lúc còn cử động được thì phải xuống giường, dù chỉ là đi lại một chút, cũng không giống phế nhân lắm.

***

Vân Tiểu Yêu đương nhiên không biết kế hoạch của mẹ con Trần gia. Y đi một đường gian khổ và chậm chạp.

Hạn hán đã kéo dài ba năm, thôn Thanh Khê trải qua biến động lớn, dân số sụt giảm. Lúc đầu chỉ là vài cụ già neo đơn hoặc trẻ mồ côi trong nhà không còn lương thực nên chết đói. Tuy quan phủ có mở kho phát chẩn, nhưng cả quận Thanh Hà không chỉ có mình thôn Thanh Khê gặp nạn, lương thực chia cho dân làng thật sự quá ít.

Sang năm thứ hai, lương thực trong nhà cũng ăn hết, dân làng chỉ có thể nhai vỏ cây, gặm rễ cỏ, nghĩ đủ mọi cách để sống.

Nhưng vượt qua mùa hè khắc nghiệt, lại ngã xuống trong mùa đông giá rét. Mùa đông năm ngoái, tiếng khóc ở thôn Thanh Khê chưa từng ngừng lại.

Qua năm, đúng lúc lẽ ra là mùa mưa sấm xuân mà trời vẫn chỉ có nắng gắt.

Dân làng đặt hết hy vọng vào năm sau, nhưng những ngày nắng liên tục đã phá tan tất cả kỳ vọng ấy. Dù không muốn thừa nhận, họ cũng phải chấp nhận sự thật—thôn Thanh Khê đã bị trời xanh bỏ rơi rồi.

Một số người dắt díu vợ con già trẻ, mang theo chút tài sản ít ỏi rời khỏi Thanh Khê, đến nơi khác tìm đường sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!