Nhà họ Lý là căn nhà đất, cửa sổ gỗ, mái lợp ngói xanh đen. Xem ra nhà cũng khá giả. Thợ săn vốn thường khá hơn người khác.
Mấy người được Lão Lý mời vào khách đường, nhờ ánh nến leo lét, lúc này Vân Tiểu Yêu mới nhìn rõ mặt ông. Da ngăm, nét mặt chất phác, trông là người trung hậu thành thật.
Lão Lý mời mấy người ngồi xuống, lại rót nước: "Đi đường mệt rồi nhỉ, uống ngụm nước giải khát đi."
Ông nhiệt tình như vậy, cũng khiến mấy người bớt đi phần gò bó.
Trần Vọng là nam tử duy nhất trong đám người, đương nhiên là người quyết định: "Đêm khuya quấy rầy thật không nên, chỉ là đường xa núi cao, chẳng đặng đừng, mong được tá túc một đêm, nếu có chỗ mạo phạm, xin được lượng thứ."
Lão Lý là bạn cũ của phu xe, mà Tân Hương lại gần Thanh Hà huyện, nên ông cũng hiểu tình hình bên đó: "Các vị cũng là vì bất đắc dĩ, nếu có thể chọn, ai lại muốn rời quê hương, cứ ở lại đi, lát nữa chuẩn bị cơm nước cho mọi người." Ông còn bảo phu xe ngồi xuống, "Đã lâu không gặp, tối nay phải uống một bữa ra trò."
Phu xe cười ha hả: "Ta còn sợ ngươi sao."
Lão Lý cũng cười, vừa cười vừa đi ra ngoài.
Phu xe lại nói với họ: "Huynh đệ ta tính tình sảng khoái, là người dễ gần, mọi người cứ thoải mái."
Hà Ngọc Liên nói: "Thật cảm ơn ngươi."
Phu xe thở dài: "Ta cũng chỉ là kiếm miếng cơm thôi, nhìn Thanh Hà huyện mỗi ngày một khó, không chừng ngày nào đó cũng phải dẫn theo vợ con bỏ xứ chạy nạn như các người."
Không khí chốc lát chìm trong nỗi buồn.
Trong bầu không khí ấy, Trần Vọng bỗng nói: "Thanh Hà huyện năm nay sẽ có mưa."
Mọi người bất ngờ nhìn về phía Trần Vọng.
Ánh nến chập chờn, sắc mặt Trần Vọng bình thản: "Nhưng thôn Thanh Khê thì không."
Phu xe hỏi dồn: "Thật không?"
Trần Vọng mặt không đổi sắc: "Ta đoán vậy." Hắn không biết phải giải thích sao.
Hắn tuy có dị năng hệ thủy, nhưng không phải chuyên gia vật lý, không thể tra rõ vì sao thôn Thanh Khê hạn hán lâu như vậy, chỉ là dựa vào dị năng mà cảm nhận được, phân tử nước ở phía bắc hoạt động mạnh hơn, mà Thanh Hà huyện nằm ở phía bắc thôn Thanh Khê.
Phu xe nghe xong, cười khổ: "Xin nhờ lời tốt lành của ngươi vậy." Rõ ràng không tin, nhưng vẫn ôm hy vọng.
Trần Vọng không nói thêm gì.
Vân Tiểu Yêu cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, Trần Vọng có bản lĩnh thông thiên, hắn đã nói sẽ mưa thì chắc chắn là sẽ, chỉ không biết là khi nào? Tháng sau, hay mùa thu, hoặc mùa đông?
Người Thanh Hà huyện có thể chờ, nhưng bọn họ không thể. Nên bất kể Thanh Hà huyện khi nào mưa, họ đều phải rời đi.
Mọi người lặng lẽ uống hết một ấm trà, lúc này Lão Lý cùng vợ mới bưng thức ăn vào. Một chậu lớn đựng canh nóng, một giỏ có bánh bao, khoai đỏ, khoai môn.
"Đây, rau đắng núi là chiều nay tức phụ ta đi hái ngoài kia về, tươi lắm, nếm thử xem."
Mọi người đứng dậy giúp dọn bát đũa.
Vợ lão Lý trạc tuổi Phương Thúy Trân, nhưng mặt mũi đầy đặn hơn: "Mọi người ăn lúc còn nóng đi, trong bếp còn nấu nước, lát nữa ăn xong rửa mặt rồi ngủ."
Phương Thúy Trân nói: "Cảm ơn muội tử."
Vợ lão Lý thở dài, giọng lộ vẻ thương xót: "Các tỷ tỷ vất vả rồi."
Lão Lý hối thúc: "Ăn đi ăn đi." Rồi nói riêng với phu xe: "Ta đi lấy rượu."
Phu xe gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!