Nha dịch áp giải bốn người bọn họ rời đi, phía sau vợ và con dâu của Trần Thiên Phúc dẫn theo trẻ con bám sát theo sau. Hai nhà này đều có quan hệ với họ, nhất thời trông thấy cảnh tượng ấy, làm mẹ như Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân trong lòng không khỏi cảm khái.
Hà Ngọc Liên nói với Phương Thúy Trân: "Trần Thiên Phúc tội có đáng phạt, chỉ tội cho đám trẻ con phải chịu vạ lây."
"Chứ còn gì nữa? Nhưng mấy người đó chẳng phải đi huyện thành b*n n**c sao? Sao lại bị bắt?"
Vân Tiểu Yêu biết rõ bên trong, quay sang nhìn Trần Vọng, kết quả hắn vẫn thản nhiên như không, một bộ chẳng liên quan đến mình: "Đi thôi, chúng ta còn phải lên đường."
"Đi đi đi." Hà Ngọc Liên và lão tỷ muội nắm tay cùng nhau đi trước.
Phía sau, Vân Tiểu Yêu nhỏ giọng nói với Trần Vọng: "Cảm ơn ngươi."
"Vui à?"
Vân Tiểu Yêu lúc này mới dám nhe răng cười.
Trần Vọng thấy dáng vẻ ngốc nghếch của y, cũng không nhịn được khẽ cong môi. Phải nói rằng, bé ngốc nhỏ này sau khi tắm rửa sạch sẽ đúng là nhìn thuận mắt hơn nhiều. Lúc trước hắn chỉ lo ghét y bẩn thỉu, vậy mà lại không để ý lông mày ánh mắt của Vân Tiểu Yêu thực sự rất đẹp.
Phải nói đúng hơn, lần đầu gặp Vân Tiểu Yêu là một cái xác không hồn, ánh mắt mờ mịt vô thần, không có chút khát vọng sống. Nhưng hiện tại y đã có mục tiêu, đôi mày mắt bừng sáng trở lại, rạng rỡ động lòng người. Đã có dáng vẻ hăng hái của tuổi mười bảy mười tám.
Vân Tiểu Yêu phát hiện, hai ngày nay Trần Vọng rất hay cười. Y nghĩ, chắc là vì giữa hai người giờ đã có một bí mật chung: "Trần Vọng, ngươi cười nhiều hơn đi, đừng cứ lạnh mặt mãi."
Trần Vọng tặc lưỡi: "Liên quan gì ngươi."
"Ngươi cười rất đẹp."
Trần Vọng cố ý hiểu sai ý: "Không ngờ ngươi lại là một tên háo sắc."
Vân Tiểu Yêu vội kêu oan: "Ta không có."
"Không phải ngươi nói ta đẹp đó à?"
"Không thể khen ngươi à?"
"Người khác được, ngươi thì không."
Vân Tiểu Yêu đuổi theo hỏi cho ra lẽ: "Tại sao?"
Trần Vọng nhất quyết không đáp: "Không có tại sao."
Nắng ấm chiếu rọi trên bốn người đang bước đi, mây trắng theo gió lững lờ, dường như vạn vật thế gian đều đang dịu dàng tiễn đưa họ.
***
Lý tưởng rất đẹp, thực tế thì lại vùi dập. Muốn đi tới huyện Lê phải biết đường, nhưng Trần Vọng không có bản đồ, mấy người còn lại càng chẳng biết phương hướng.
Trần Vọng vốn định thuê xe đi, vừa tiện lại đỡ tốn sức, nhưng lại quên mất huyện Thanh đang gặp thiên tai. Đừng nói mèo chó, đến cả gia súc cũng khó mà giữ được, lâu rồi chẳng ai còn làm nghề đánh xe nữa.
Hết cách, Trần Vọng đành phải nhờ lão đại phu giúp đỡ. May mà lão nhớ đến ân tình của bọn họ, giới thiệu cho một người đàn ông trung niên trong nhà còn con lừa và biết đường, nhờ ông ta đưa đi một chuyến.
May là tốc độ xe lừa nhanh hơn đi bộ, nếu tranh thủ thì trời tối trước vẫn đến được trấn kế tiếp.
Trần Vọng bàn bạc giá cả, lấy ba cân gạo làm thù lao.
Chờ người kia buộc xe xong, mấy người liền lên đường. Tính ra lúc họ xuất phát cũng đã là giờ Ngọ.
Xe lừa kéo năm người, lắc lư xóc nảy trên đường đến trấn kế tiếp.
Bốn người chia ra ngồi hai bên, Trần Vọng và Vân Tiểu Yêu ngồi bên phải, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân ngồi bên trái, bọc hành lý để giữa xe, người đàn ông kia phụ trách đánh xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!