Trở về căn nhà tranh, đúng lúc gặp Hà Ngọc Liên từ trong đi ra, mấy người chạm mặt nhau. Hà Ngọc Liên mặc áo chẽn màu sẫm, thấy hai người trở về thì hỏi: "Đi đâu đấy? Sáng ra đã chẳng thấy bóng dáng đâu."
Lúc họ ra ngoài mới vừa hửng sáng, nhưng chờ ở suối mãi, rồi lại chạy một chuyến tới huyện thành, giờ đã gần hết giờ Thìn.
Chuyện bí mật trên người Trần Vọng càng ít người biết càng tốt, đặc biệt là Hà Ngọc Liên. Vân Tiểu Yêu tuy không rõ Trần Vọng giải thích với bà thế nào, nhưng vẫn cẩn trọng đáp: "Trần Vọng nói không ngủ được, con đi cùng hắn dạo một vòng."
Trần Vọng bị ép phải mất ngủ, đối diện ánh mắt của người mẹ hờ, chỉ mặt không biểu cảm mà gật đầu.
Hà Ngọc Liên nhìn hai người trắng trợn nói dối, cuối cùng dời ánh mắt sang Lâm tiểu dược đồng: "Đi một chuyến là tới tận huyện thành?"
Tiểu dược đồng cũng thay Vân Tiểu Yêu thấy ngại.
Trần Vọng vốn không mong Vân Tiểu Yêu nghĩ ra được cái cớ khéo léo gì, liền dứt khoát nói: "Lát nữa lấy nước trên đường mang đi, phần còn lại để Lâm tiểu ca mang về y quán."
Trong bếp vẫn còn nửa chum nước chưa dùng hết, vốn Trần Vọng định mang theo, nhưng nếu y quán cần thì để lại cũng được. Hà Ngọc Liên không có ý kiến gì, trong mắt bà, đưa cho y quán cũng xem như một việc tích đức.
"Bữa sáng nấu xong rồi, Lâm tiểu ca đến đúng lúc, ăn miếng đi đã."
Lâm tiểu dược đồng chắp tay hành lễ: "Đa tạ thẩm có lòng, nhưng ta không dám quấy rầy."
Bây giờ nhà ai cũng thiếu lương thực, cậu đương nhiên không dám chiếm dụng.
Trần Vọng không thích mấy lễ nghi khách sáo kiểu từ chối lòng vòng như vậy, hơn nữa cảm nhận với Lâm tiểu ca cũng không tệ, liền mở miệng: "Cùng ăn đi, ăn xong chúng ta cũng phải lên đường."
Tiểu dược đồng hiểu ý, không khách sáo nữa.
Bữa sáng vẫn như thường lệ: cháo loãng và bánh bao. Tuy chỉ là bữa cơm đạm bạc, nhưng cả bàn ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, Vân Tiểu Yêu đi rửa bát, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân thì vào phòng kiểm tra lại hành lý xem có bỏ sót gì không.
Tiểu dược đồng thấy họ sắp đi, lần sau gặp lại không biết là bao giờ, mà trên đường lại phải vội vã, cũng không có thời gian hỏi: "Mọi người định đi đâu?"
Chỉ có Trần Vọng rảnh rỗi nhất: "Đi về phía nam."
"Vẫn chưa nghĩ kỹ à?"
Trần Vọng ừ một tiếng.
Tiểu dược đồng nói: "Ta có một đề nghị, không biết anh đã nghe tới huyện Lê ở quận Thanh Lâm chưa? Đó là đất phong của An Vương, vương gia nhân từ, thuộc hạ thanh liêm, dân phong chất phác. Huyện Lê đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, đường sá thông suốt bắc nam, cách Thanh Khê cũng không xa, đi bộ khoảng tám, chín ngày là đến, chi bằng các vị đến đó."
Trần Vọng đang cần người gợi ý, chỉ tiếc mấy người bên cạnh đều chưa từng đi xa, hỏi cũng vô ích.
"Đa tạ. Không biết vật giá nơi đó thế nào?"
"Nghe thương nhân nói nơi đó hàng hóa rẻ mà tốt."
Trần Vọng tính toán tài sản trong tay, không kể trang sức vàng bạc và tiền của Hà Ngọc Liên, thì còn lại có 3 lượng bạc nguyên chủ tích góp, 365 văn Vân Tiểu Yêu đưa, và 5 lượng bạc lấy lại từ Trần Thiên Phúc, số tiền này đủ cho họ chống đỡ một thời gian.
"Vậy thì đi chỗ đó đi."
Tiểu dược đồng lại hỏi: "Sau này còn định quay lại không?"
Trần Vọng không có cảm giác gắn bó với thôn Thanh Khê, sống đâu cũng được: "Nếu sống ổn ở đó thì sẽ không về nữa."
"Thế này vậy, đến huyện Lê rồi thì gửi thư báo cho ta biết, sau này nếu thôn Thanh Khê có mưa, ta còn kịp viết thư báo cho các ngươi."
Trần Vọng hiểu đây là người ta lấy lễ đáp lễ, liền thuận theo mà đồng ý. Nói dăm ba câu, tiểu dược đồng không thể nán lại lâu hơn, y quán còn việc phải làm, cậu phải quay về giúp sư phụ.
Lúc đi còn chào tạm biệt Vân Tiểu Yêu: "Tiểu Yêu ca, bảo trọng nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!