Nam nhân không biết từ đâu xuất hiện này không những thích úp mở mà còn hay bắt nạt người khác. Vân Tiểu Yêu bực bội nghĩ thầm trong bụng.
Trần Vọng nhìn ra biểu cảm nhỏ ấy của y, chỉ tiếc bản thân là kẻ lạnh lùng vô tình, đưa tay xoa nhẹ đầu Vân Tiểu Yêu – lúc này tóc tai rối bời chưa kịp chải chuốt – cố nín cười nói: "Đi thôi."
"Ò."
Chút băn khoăn kia cũng nhanh chóng bị Vân Tiểu Yêu vứt ra sau đầu.
Hai người tay không, tất nhiên đi nhanh hơn cha con Trần Thiên Phúc đang gánh nước, chẳng bao lâu đã đuổi kịp.
Họ giữ khoảng cách đi phía sau, Vân Tiểu Yêu hỏi: "Giờ làm sao?"
"Có đường tắt không? Trước tiên đi xem tình hình nhà Vân Lai Phúc."
Vân Tiểu Yêu nhìn quanh một lượt, đúng lúc bên cạnh có con đường nhỏ xuyên qua núi, y gật đầu, chỉ về phía con đường trơ trọi kia: "Đi lối này, chúng ta có thể đến huyện thành trước họ."
Trần Vọng liền dẫn y rẽ vào đường núi. Đường núi tuy gần hơn, nhưng rất khó đi: gập ghềnh, dốc lên dốc xuống liên tục, mặt đường không bằng phẳng. Nếu đi tay không thì không sao, nhưng nếu gánh hàng hay vác củi thì nên đi đường lớn sẽ hợp hơn.
Hai người ra khỏi lối núi bên kia thì trời đã sáng rõ. Quãng đường ấy cũng không dễ dàng gì, trán Vân Tiểu Yêu lấm tấm mồ hôi, đi theo sau Trần Vọng, thỉnh thoảng lại dùng tay áo lau mặt.
"Mệt rồi à?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Hơi khát."
Ra khỏi nhà lại quên mang theo túi nước, cho dù Trần Vọng có dị năng, lúc này có tạo được nước cũng không tiện uống: "Chịu chút đi."
Vân Tiểu Yêu tất nhiên không dám cãi lại.
Hai người đợi một lát mới thấy cha con Vân Lai Phúc đến, chắc trên đường cũng nghỉ ngơi nên chậm. Quả nhiên không lâu sau, cha con Trần Thiên Phúc cũng đến.
Không rõ có phải trên đường gặp nhau gây gổ hay không, lúc này hai nhà đều tranh trước giành sau, sợ đối phương bán được nước trước mình.
Đợi mấy người họ lần lượt vào thành, Trần Vọng mới dẫn Vân Tiểu Yêu đi theo. Vào đến đường chính, hai nhà kia lập tức chọn một chỗ giữa phố chợ đông đúc, như thể bén rễ tại đó.
Tiếp theo là tiếng rao giá qua lại giữa hai bên.
"b*n n**c đây, 20 văn một ống!"
Trần Thanh và Vân Phú Quý không ngu ngốc đến mức hạ giá đấu nhau, cả hai miệng đồng thanh rao 20 văn.
"20 văn? Hôm nọ ta còn chẳng lấy tiền lão đại phu." Núp trong góc hẻm, Vân Tiểu Yêu nghe thấy, quay sang lẩm bẩm với Trần Vọng.
"Ngươi không lấy tiền?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu. Nhìn ánh mắt thành thật kia, Trần Vọng thật sự không nỡ trách mắng. Thôi vậy, bé ngốc nhỏ này vốn đã tốt bụng, hơn nữa lại là cho y quán, coi như tích đức rồi.
Chữ nước này quả là đánh trúng lòng người, vừa rao xong, ai nấy trên đường chính đều ùa tới.
"Thật sự có nước à?"
"20 văn một ống thật sao?"
Vân Phú Quý liền đáp liền một hơi: "Có có có, bao nhiêu cũng có."
Trần Thanh: "Không mặc cả, ai đến trước thì được mua trước."
Khách lại hỏi: "Ở trong thùng à? Cho chúng ta xem thử trước đã?"
Hai nhà kia cũng chẳng ngu, biết nếu vác thùng vào nghênh ngang thế này, chưa chắc đã không bị cướp nên dùng nón lá che lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!