Đợi đến khi Vân Tiểu Yêu bớt tê chân, hai người mới quay về. Về tới căn nhà tranh, cơm tối đã nấu xong, là một bát mì trứng trong canh loãng. Mì tự nhào, dai và có độ đàn hồi, dù chỉ là canh trong cũng có vị ngon riêng.
Ăn mấy hôm toàn cháo với màn thầu khiến Vân Tiểu Yêu thèm ăn, giờ được đổi món nên ăn ngon lành. Y húp mì sì sụp, ăn rất hăng.
Hà Ngọc Liên và Trần Vọng trò chuyện trên bàn ăn về chuyện rời đi: "Khi nào chúng ta đi?"
"Mai xuất phát."
Lần này Hà Ngọc Liên không nói hắn gấp gáp, dù sao khế đất cũng lấy lại rồi, Trần Thiên Phúc cũng đã xin lỗi, trong người còn có năm lượng bạc, giờ Trần Vọng có nói đi ngay tối nay bà cũng đồng ý: "Trân tỷ và Tiểu Yêu đi cùng ta chứ?"
Phương Thúy Trân gật đầu: "Mai đi cùng luôn. Hai người định đi đâu?"
"Về phía nam." Trần Vọng liếc mắt nhìn Vân Tiểu Yêu đang chuyên tâm ăn mì đối diện, "Ta có đề nghị này, chắc hai người cũng chưa thể tìm được Phú Sinh tỷ ngay, hay là đi cùng chúng ta, đợi yên ổn rồi lại tính tiếp chuyện tìm người."
Đề nghị này rất hay. Nói thẳng ra, nếu không tìm được Vân Phú Sinh, bọn họ cũng không đến mức không có nơi nương tựa, còn có thể chăm sóc lẫn nhau với mẹ con Hà Ngọc Liên.
Phương Thúy Trân và con chưa kịp lên tiếng, Hà Ngọc Liên đã nhận lời trước: "Ta thấy ý này rất được, Trân tỷ cứ thế mà làm đi."
Bà coi như thay Phương Thúy Trân quyết định. Phương Thúy Trân suy nghĩ kỹ, cũng thấy Trần Vọng nói có lý. Chuyện tìm Phú Sinh không thể gấp, muốn tìm cũng phải xem vận khí. Vận tốt thì hai ba tháng, vận xui thì hai ba năm cũng chưa chắc.
Mình và Vân Tiểu Yêu, một người phụ nữ, một ca nhi, đi đường bên ngoài đầy bất tiện, nếu gặp kẻ xấu không biết sẽ khổ sở thế nào: "Vậy thì làm phiền các ngươi rồi."
Trần Vọng nhìn ai đó, mỉm cười ôn hòa: "Chuyện nhỏ, không đáng gì."
Vân Tiểu Yêu đã lâu chưa được ăn mì, ăn xong một bát lại đi múc thêm một bát nhỏ, dáng vẻ tập trung ăn uống, như thể hoàn toàn không nghe bọn họ nói gì. Nhưng sau khi ăn xong rửa mặt về phòng, y mới nói với Trần Vọng: "Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ giữ kín, tuyệt đối không để người thứ ba biết."
Trần Vọng ngẩn người rồi mới hiểu ý: "Ngươi tưởng ta không yên tâm về ngươi à?"
Vân Tiểu Yêu không đáp nhưng nét mặt rõ ràng là vậy.
Trần Vọng gật đầu, sau đó trách y: "Ta có lòng tốt giữ các ngươi lại, ngươi lại vặn vẹo, vu oan cho ta. Vân Tiểu Yêu, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như thế sao?"
"Ngươi không chịu thành thân với ta, chẳng phải là không muốn có dính líu gì sao?"
"Cũng không cần lấy thân báo đáp."
Vân Tiểu Yêu chân thành đề nghị: "Nếu vậy thì ngươi trả tiền lại cho ta."
"Đồ tặng ra rồi thì không có chuyện đòi lại."
"Ngươi..."
Vân Tiểu Yêu không nói lại hắn, dứt khoát không nói nữa, lăn một cái rồi chui vào chăn nằm xuống, nhanh chóng cuộn mình thành cái kén, chỉ chừa mũi và mắt.
Trần Vọng ngồi ở mép giường nhìn y, vẫn bình thản: "Đừng có nghẹt thở mà chết đấy."
Vân Tiểu Yêu không dám chọc thì né tránh, quay lưng lại với hắn.
Tiếng cười trầm thấp của Trần Vọng vang trong phòng: "Biết giận rồi."
Nghe hắn nói vậy, Vân Tiểu Yêu nhắm mắt lại. Y nghĩ thầm, mình thật sự đã biết giận rồi sao? Có lẽ là vậy thật.
Trước đây Vân Lai Phúc đánh mắng y, Vân Phú Quý ức h**p y, y không dám hé răng nửa lời, nhưng y biết Trần Vọng không giống họ. Trần Vọng sẽ bảo vệ y, dù ngoài miệng không nhường nhịn, nhưng lại thật lòng đối xử tốt với y.
Ở bên Trần Vọng, cho dù bị thiệt chút đỉnh, y vẫn cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.
***
Trong phòng rất sớm đã có tiếng động. Vân Tiểu Yêu mơ màng mở mắt, thấy Trần Vọng đã dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!