Giữa đồng hoang rộng lớn, gió đêm cuốn tới. Trời đất đang vào lúc giao hòa giữa sáng và tối, bóng dáng cao ráo tuấn tú của Trần Vọng thoáng chốc trở nên ma mị.
Hắn dường như khẽ cười: "Bị ngươi phát hiện rồi à."
Vân Tiểu Yêu rùng mình một cái, không rõ là vì sợ hắn hay bị gió thổi lạnh, lập tức co rụt cổ lại, ngoan ngoãn như con chim cút.
Trần Vọng từ trên cao bước xuống, nhàn nhã nhìn y: "Ta không phải Trần Vọng, rồi sao?"
"Ngươi..."
Y không biết nên nói gì, thậm chí cũng chẳng rõ tại sao mình lại thốt ra câu đó. Càng không ngờ Trần Vọng lại trực tiếp thừa nhận.
Trần Vọng đứng trước mặt y, nhìn y chằm chằm hai mắt, bỗng cúi người xuống, chăm chú nhìn y: "Vân Tiểu Yêu, nếu ta không phải Trần Vọng, ngươi sẽ thế nào?"
"Ta không biết." Biết chắc Trần Vọng không phải Trần Vọng, y cũng chẳng nghĩ sẽ làm gì, Vân Tiểu Yêu ôm chặt đầu gối, "Vậy ngươi là ai?"
Trần Vọng thấy y vẫn còn dám tò mò, lại khẽ cười: "Ta thật không ngờ, lời nương khen ngươi là đúng, ngươi không ngu ngốc chút nào."
"..." Ý muốn để lại ấn tượng tốt cho Trần Vọng lập tức lấn át nỗi sợ, Vân Tiểu Yêu ngẩng đầu nhỏ giọng cãi lại: "Ta đâu có ngu."
"Ngươi từng nghe câu này chưa, biết nhiều chết sớm?"
Lần này Vân Tiểu Yêu im lặng, có vẻ là sợ thật.
Trần Vọng rất hài lòng với phản ứng của y, dĩ nhiên hắn sẽ không thật sự làm gì y, nhưng dọa dọa một chút cũng thú vị.
Vân Tiểu Yêu mím môi, khe khẽ hỏi hắn: "Vậy ngươi định giết ta à?"
"Ta chẳng phải người tốt sao? Người tốt sao lại giết người."
"Ngươi vốn là người tốt." Vân Tiểu Yêu giải thích, "Vì ta biết bí mật của ngươi."
Trần Vọng có vẻ cúi người lâu rồi mỏi, dứt khoát giữ nguyên tư thế ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, thản nhiên nói: "Chẳng tính là bí mật gì, ngươi có nói ra cũng chẳng ai tin, phát hiện ra thế nào?"
Vân Tiểu Yêu thấy hắn có vẻ dửng dưng như vậy, dường như tin chắc y sẽ không nói ra ngoài, cũng cảm thấy vui vẻ vì được hắn tin tưởng, y chỉ vào con suối bên cạnh, "Hôm đó Vân Lai Phúc đánh ta, ta đúng lúc đã lật tung cả phía sau núi một lượt, xác nhận chỗ này không có nước. Mà đêm qua ngươi với thẩm có ra ngoài, ta đoán chắc các ngươi đến đây, lại thêm sau khi ngươi về thì cả người rã rời, nên ta đoán nước này là do ngươi biến ra."
"Biến?"
"Ta tưởng là pháp thuật kiểu điểm đá hóa vàng, gạt người ấy, nhưng nhìn một hồi lâu, nó cũng không giống sẽ biến mất." Nói đến đây y có chút ngượng ngùng, gãi gãi mặt.
"Ừm." Trần Vọng nghe vậy, cũng không cười y suy đoán viển vông, "Bọn họ đều lấy được nước rồi?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Trần Thanh nói sẽ b*n n**c đi đổi lấy lộ phí."
"Ừ."
Vân Tiểu Yêu lại nói: "Nhưng ta không muốn họ kiếm tiền bằng cách đó, nước này là do ngươi làm ra, họ không thể đem đi bán."
"Yên tâm, bán không được đâu." Trần Vọng đáp, lại hỏi y, "Vân Tiểu Yêu, biết ta không phải Trần Vọng, ngươi vẫn che chở cho ta?"
Hắn thật không hiểu trong đầu đứa ngốc nhỏ này nghĩ gì. Đổi lại là người khác biết chuyện kỳ lạ thế này, hoặc là sợ mà tránh xa, ước chi chưa từng quen biết, hoặc là dùng để uy h**p hắn, tóm lại sẽ không giống Vân Tiểu Yêu, nghiêm túc nhắc đến rồi lại nhẹ nhàng bỏ qua.
Vân Tiểu Yêu nghiêng đầu, y cũng chẳng hiểu sao. Rõ ràng đã thuận theo ý Trần Vọng chuyển chủ đề rồi, sao người này lại quay về chuyện cũ.
"Ngươi không phải cũng che chở cho ta sao? Cứu ta nhiều lần như thế, điều đó quan trọng hơn việc ngươi có phải là Trần Vọng hay không."
Trần Vọng sửng sốt, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng, hắn như buông bỏ dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ thường ngày trước mặt người khác, trở nên lười biếng thoải mái: "Được ngươi nói vậy, ta cũng coi như không thiệt."
Vân Tiểu Yêu nhìn hắn, trời chiều đã tối, y thật ra không còn thấy rõ đường nét của Trần Vọng nữa, nhưng y biết lúc này Trần Vọng rất nhẹ nhõm. Không giống bất kỳ lúc nào trước đó y từng gặp hắn. Khi đó, dù Trần Vọng có vẻ chẳng quan tâm điều gì nhưng trong lòng vẫn luôn căng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!