Một bát nước.
Một bát nước dưới bầu trời quang đãng, phản chiếu một mảnh trời xanh nhỏ.
Trần mẫu đưa bát nước cho y: "Uống đi."
"Thẩm..." Y mấp máy môi, đầu óc rối loạn đến mức không kiểm soát nổi miệng mình, "Đây là muốn mua ta sao?"
Chắc là vậy nhỉ? Trần mẫu xưa nay tính tình cay nghiệt, người trong thôn đều nói bà ấy chua ngoa độc miệng, một người như vậy sao lại cho y nước uống?
Nay Trần Vọng nằm liệt giường, lại là con một. Nếu Trần mẫu vì Trần Vọng mà dùng bát nước này để mua y thì cũng hợp lý, dẫu y kém cỏi cũng là một ca nhi có thể sinh đẻ.
Mà bát nước trước mắt này, thứ từng không đáng nhắc đến ba năm trước, nay lại có thể cứu y một mạng.
Hà Ngọc Liên cũng sững người.
Cả hai nhất thời im lặng.
Cuối cùng Hà Ngọc Liên là người lấy lại tinh thần trước: "Nói gì vớ vẩn vậy, con không uống nước là chết đấy."
Vân Tiểu Yêu nhìn bà, như thể đang quan sát, lại như đang cân nhắc, nhưng y do dự không lâu, có thể nói chỉ trong chớp mắt đã nhận lấy bát, cúi đầu ừng ực uống sạch.
Không biết có phải vì đã lâu không chạm nước hay vì nguyên do khác, Vân Tiểu Yêu chỉ thấy bát nước này ngọt hơn bất kỳ bát nào từng uống.
Uống xong, miệng y như còn ngậm đường, Vân Tiểu Yêu l**m môi, môi khô nứt có vị máu, nhưng cũng có vị ngọt thanh của nước.
Y khẽ nhắm mắt như đang thưởng thức dư vị, sau đó hạ quyết tâm nói: "Nếu ngài muốn mua ta, có thể cho thêm chút nữa không?"
Hà Ngọc Liên nhận lấy bát, không để ý đến lời nói nhảm nhí của y: "Lúc ta và Tiểu Vọng vừa chuyển đến đây, trong nhà chẳng có hạt gạo nào, là nương con giúp ta."
Vân Tiểu Yêu biết mình đã hiểu lầm. Y hơi ngượng ngùng, nhưng bát nước hôm nay quý hơn hẳn nắm gạo ngày trước.
"Ân đức của thẩm lớn như vậy, ta không có gì để báo đáp..." Đến một cái bánh bao y cũng không xin nổi.
Có lẽ là hiểu rõ bản tính nhút nhát của y, Hà Ngọc Liên cũng không làm khó: "Không cần con làm gì cả, chỉ là nước này ta cũng phải đi xin từ chỗ khác, phiền con giữ bí mật."
Vân Tiểu Yêu vội vàng gật đầu. Hà Ngọc Liên cũng không nghi ngờ y. Phương Thúy Trân vốn là người lương thiện, dạy dỗ ca nhi và con gái cũng là người hiền lành, chỉ tiếc là lấy nhầm người, bị kẻ ác hành hạ.
"Cha con vì sao lại đánh con?"
Có lẽ vì một bát nước khi nãy, cũng có thể vì mối nhân duyên cũ giữa bà và Vân mẫu, Vân Tiểu Yêu mở miệng: "Ta không xin được đồ ăn."
Hà Ngọc Liên im lặng. Hạn hán kéo dài ba năm khiến thôn Thanh Khê từ chốn núi xanh nước biếc trở thành nơi tiêu điều tàn tạ. Khi mưa thuận gió hòa, mỗi nhà còn chút lương thực thừa đủ sống qua ngày, các gia đình hảo tâm nơi huyện lân cận cũng không ngại chia sẻ miếng ăn. Nhưng nay, thôn Thanh Khê vẫn chưa một giọt mưa rơi, mà huyện Thanh dù có mưa thì ai nấy cũng nơm nớp lo sợ.
Vân Lai Phúc vốn đã là kẻ lòng dạ độc ác, nay khi sinh tồn trở thành vấn đề, lại càng tàn nhẫn hung bạo.
Hà Ngọc Liên liếc nhìn Vân Tiểu Yêu. Thật ra trước đó khi bà đứng ngoài cổng đã nhận ra y nên mới bước tới.
Vân Tiểu Yêu vốn là một ca nhi rất thanh tú, trước khi thiên tai ập đến, dù thường xuyên bị cha đánh mắng, nhưng ít nhất không đến mức ba ngày không có một bữa. Thảm họa kéo đến, dân trong thôn Thanh Khê đói không đủ ăn, hôm nay nhìn Vân Tiểu Yêu gầy đến biến dạng. Gò má gầy hóp lồi lên, chỉ có đôi mắt vẫn giữ được chút dáng dấp năm xưa.
Tính ra, Vân Tiểu Yêu còn nhỏ hơn con trai bà hai tuổi, đều vẫn là những đứa trẻ, nghĩ đến Trần Vọng, lòng bà lại mềm ra, chỉ tay vào chiếc ghế con trong chỗ râm mát: "Ngồi nghỉ chút, xử lý vết thương đi."
Nói rồi bà trở vào bếp, loay hoay một lúc, lát sau mang ra một chiếc khăn tay ướt: "Lau đi."
Vân Tiểu Yêu rụt rè ngồi lên ghế con, thấy bà quay lại đưa khăn tay, vội vàng nhận lấy, trước dùng một góc lau bụi trên mặt, rồi dùng phần còn lại lau thêm một lần.
Hà Ngọc Liên lục lọi trong phòng, lấy ra một hộp thuốc mỡ, dùng tay lấy một ít bôi lên mặt y: "Con là ca nhi, vết thương trên mặt phải cẩn thận, để lại sẹo thì không hay." Bà bôi xong còn dặn dò, "Ngày mai lại đến, ta bôi thêm lần nữa."
Thuốc mỡ màu xanh có mùi thảo dược thoang thoảng, bôi lên một lớp mỏng nên nhanh chóng khô lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!