Chương 18: (Vô Đề)

Ngay lập tức ông giận dữ mắng: "Ngươi còn biết xấu hổ không? Chuyện này vốn là do lòng tham của ngươi gây ra, hôm nay trả lại mọi thứ là chuyện đương nhiên."

Việc Trần Thiên Phúc dám chiếm đất nhà em trai ngay sau khi em chết, lại còn đuổi chị dâu và cháu khỏi tộc, đủ để thấy phẩm hạnh của lão. Hơn hai năm sống khổ sở cũng chẳng khiến lão tỉnh ngộ, ngược lại còn ôm hận vì bị lý chính ép đến xin lỗi: "Lỗi gì chứ? Lời này chẳng phải là nói lão lý chính xử sự bất công, làm thiệt thòi cho quả phụ của Thiên Chính sao?"

"Ngươi..." Con không luận sai của cha, huống hồ lão lý chính đã mất, với thân phận là con, lý chính quả thật không thể lật lại chuyện cũ trước mặt dân làng.

Nói Hà Ngọc Liên không oán trách lão lý chính thì là giả. Nếu không nhờ lão ta tiếp tay làm ác, bà và Trần Vọng đâu đến mức nghèo khổ thế này. Nhưng lão ta đã thành nắm đất vàng, có truy cứu cũng chẳng ích gì. Thấy lý chính bị Trần Thiên Phúc chặn họng đến đỏ mặt mà chẳng thể phản bác, trong lòng bà có chút nghi hoặc — không biết vị lý chính này giống ai mà lại chính trực hơn cả cha mình.

"Trần Thiên Phúc, ta cho ngươi thêm một khắc suy nghĩ, xem ngươi có muốn lấy nước cứu cả nhà ngươi không."

Ngoài cổng có cả con cháu nhà Trần Thiên Phúc. Nói ra cũng buồn cười, kẻ ích kỷ như thế mà cũng có lúc vì con cháu mà chịu cúi đầu.

Vân Tiểu Yêu thấy đôi bên giằng co mãi không xong, trong đầu loé lên một ý. Cậu lon ton đi lấy một cái ghế đẩu mời lý chính ngồi xuống, rồi vào bếp lấy một bát nước, trước bao ánh mắt trao cho lý chính: "Ngài uống cho đỡ khát."

"Ừ, cảm ơn Tiểu Yêu."

Vân Tiểu Yêu cố ý nói lớn để ai cũng nghe thấy: "Tấm lòng vì dân của ngài, dù lão lý chính có mất rồi, ở dưới suối vàng chắc cũng biết được. Nước này mới múc về, ngọt lắm, ngài nếm thử xem."

Lý chính nghe xong, trong lòng thấy an ủi, nâng bát lên uống một ngụm, cười nói: "Đúng là rất ngọt."

"Ngài từ từ uống, nhà còn nhiều lắm."

Một bên là cảnh hoà thuận kính già yêu trẻ, phía đám đông lại có cha con Vân Lai Phúc nhịn không nổi nữa.

Vân Lai Phúc lên tiếng trước: "Ta nói Trần Thiên Phúc, chuyện ác năm xưa ngươi làm ai mà chẳng biết? Bây giờ còn ra vẻ oan uổng gì nữa."

Vân Phú Quý theo sau: "Đúng đấy, nói không chừng Thanh Khê thôn không có mưa là vì ông trời nhìn không nổi chuyện ác của nhà ngươi đấy, mau nhận sai đi, trả món nợ này đi."

Con trai Trần Thiên Phúc là Trần Thanh nghe vậy thì nổi giận, đứng ra mắng: "Các ngươi nói bậy gì vậy? Ta thấy là do cha con các ngươi lòng dạ hiểm độc thì có! Ai chẳng biết hai người bụng dạ đen tối, nhìn xem giờ Vân Tiểu Yêu thành ra cái dạng gì."

Vân Tiểu Yêu: "..." Cãi nhau thì cãi, kéo y vào làm gì?

Toàn là cáo già mấy chục năm, ai cũng chẳng hơn ai. Chỉ là Trần Thanh bị thua ở tuổi tác, chứ Vân Lai Phúc là ai? Bao năm sống dưới ánh mắt người khác, lão đã luyện được mặt dày vô cùng: "Ta là cha Vân Tiểu Yêu, cha dạy con là lẽ thường, có quan huyện đến cũng chẳng bắt lỗi được. Cha ngươi còn ác hơn ta, năm ấy giữa trời đông lạnh giá đuổi mẹ con Hà Ngọc Liên ra khỏi nhà, ba người suýt nữa gặp nhau dưới đất."

Vân Phú Quý đứng bên tiếp lời: "Trách chúng ta làm gì? Nếu ngươi còn chút lương tâm thì mau khuyên cha ngươi xin lỗi đi, sớm ngày dẹp tai ương."

Mọi người nghe vậy, trong lòng cũng thấy đúng. Chuyện Vân Tiểu Yêu chịu khổ, là vì cha y không phải người. Nhưng mẹ con Hà Ngọc Liên đâu đáng phải khổ như thế, tất cả cũng do Trần Thiên Phúc tham lam, làm việc ác mà ra.

"Trần Thiên Phúc, mau xin lỗi đi."

Lời vừa ra, dân làng già trẻ lớn bé đều hùa theo: "Mau xin lỗi."

"Trần Thiên Phúc xin lỗi."

"Các ngươi..." Tiếng của Trần Thanh bị tiếng hô lấn át.

Lý chính cũng không ngờ mọi việc lại thành ra như vậy, ôm bát ngẩn người. Vân Tiểu Yêu thoáng cười trong mắt, đứng sau Hà Ngọc Liên, âm thầm ủng hộ.

Hà Ngọc Liên lúc này mới hiểu vì sao y làm thế, mỉm cười, khẽ nói: "Giỏi lắm."

Vân Tiểu Yêu thì thầm: "Con học từ Trần Vọng ca ca."

Chính là chiêu mấy hôm trước Trần Vọng dùng trong sân nhà Vân gia, bảo y bày bàn ghế, cố ý ngồi trước mặt Vân Lai Phúc ăn uống — quả nhiên lần này cũng hiệu nghiệm. Có cha con Vân Lai Phúc ở đây, chỉ cần Vân Tiểu Yêu tạo cơ hội, họ nhất định sẽ làm lớn chuyện. Hai người này vốn đã thích xem trò vui, huống hồ giờ nguồn nước liên quan đến mọi người.

Họ châm ngòi, dân làng sẽ tự theo.

Mười mấy năm trước, đám người này chỉ là khán giả. Hôm nay, phải để họ hành động, trả lại sự thờ ơ năm xưa. Vân Tiểu Yêu đứng sau lưng Hà Ngọc Liên, nhìn chằm chằm Trần Thiên Phúc.

Trên mặt lão không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!