Vân Tiểu Yêu luôn biết rõ mình không phải là người khó coi. Hai năm trước, hai người bạn thân của y từng khen y dung mạo thanh tú, là một ca nhi vừa nhìn đã thấy dễ chịu.
Mặc dù mỗi năm chỉ gặp Trần Vọng vài lần, nhưng cũng coi như có quen biết. Trần Vọng trêu y như vậy, nhất định là thấy y bây giờ gầy quá, mặt mũi thay đổi cả rồi.
Cũng đúng, y giờ đã gầy chỉ còn da bọc xương, không dọa Trần Vọng sợ chết khiếp đã là may.
Nghĩ thông suốt rồi, Vân Tiểu Yêu không bận tâm nữa, sắp xếp bát đũa cho gọn, lau sạch tay, cầm chân đèn ra khỏi bếp, đóng cửa lại rồi trở về phòng. Ánh nến từ từ lan tỏa khắp gian phòng, Trần Vọng ngồi đó cũng dần hiện rõ.
Vân Tiểu Yêu đặt chân đèn lên bàn, liếc nhìn hắn: "Ta đi ngủ đây."
Trần Vọng nói: "Lấy chăn trên giường ta xuống mà trải."
"Không cần..."
Câu từ chối còn chưa dứt đã bị Trần Vọng cắt ngang cứng rắn: "Hay là muốn ta trải giùm?"
Vân Tiểu Yêu nào dám phiền hắn động tay, bèn để lại chăn bông mà Hà Ngọc Liên đưa cho Trần Vọng, rồi ôm chăn của Trần Vọng trải ra, chăn to, đủ một nửa lót dưới, một nửa đắp lên. Y gầy, cái chăn này đủ quấn kín thân thể.
Trần Vọng lặng lẽ nhìn y loay hoay, thấy y tự quấn mình như cái kén tằm, chỉ lộ ra cái đầu đặt trên gối bã đậu.
Vân Tiểu Yêu vừa nằm xuống chưa bao lâu, cơn buồn ngủ đã kéo tới, chưa mấy chốc mí mắt đã bắt đầu sụp xuống. Trần Vọng thấy y đúng là hoàn toàn không đề phòng gì, cũng hơi kinh ngạc vì y quá vô tâm.
"Trước khi ngủ nhớ thổi tắt nến, còn nữa đừng giẫm lên ta."
Trần Vọng khẽ cười khẩy: "Vậy thì ngươi ra ngoài ngủ đi."
Vân Tiểu Yêu chẳng thèm để tâm, lầu bầu: "Ta ngủ đây." Nói ngủ là ngủ thật.
"..." Xem ra đúng là tinh hoa mê dược thành tinh rồi.
Căn phòng này không lớn, trải đệm cho Vân Tiểu Yêu xong thì chỉ còn lại một lối đi hẹp, mà bàn lại đặt đối diện ngay chỗ nằm, đầu Vân Tiểu Yêu cũng nằm về phía đó.
Trần Vọng tận dụng điểm thuận lợi này, cúi mắt nhìn Vân Tiểu Yêu. Chỉ trong chốc lát đã ngủ say, hơi thở đều đặn. Trần Vọng thấy y ngủ yên ổn, lúc này mới cầm chân đèn rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
***
Vân Tiểu Yêu tỉnh dậy vẫn còn cảm giác mơ mơ màng màng. Không vì gì khác, giấc ngủ này thực sự quá thoải mái.
Từ khi có ký ức đến nay, y chưa từng ngủ trên chiếc giường nào êm như vậy. Rồi cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang quấn trong chăn của Trần Vọng, bị quấn chặt như bánh chưng.
Y vội vươn đầu nhìn về phía giường, chỉ thấy tay Trần Vọng thả bên mép giường, người thì vẫn chưa tỉnh.
Y thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận chui ra khỏi chăn, đứng dậy vỗ vỗ gấp lại chăn, thu dọn chiếu xong mới đến bên giường.
Hà Ngọc Liên chỉ nói thân thể Trần Vọng không khỏe, không nói rõ bệnh gì, mà hôm qua y thấy hắn nằm cả buổi chiều, nhưng ăn uống vẫn bình thường, cũng chẳng nhìn ra có vấn đề gì.
Lúc này chỉ có thể thận trọng là hơn. Vân Tiểu Yêu cúi đầu nhìn Trần Vọng. Trần Vọng vẫn đang ngủ, lồng ngực phập phồng.
Mấy ngày nay tiếp xúc, y đã nhìn ra Trần Vọng có gương mặt đẹp. Vẻ tuấn tú của Trần Vọng không mang cảm giác áp bức, nhìn không sắc bén, ngược lại khiến người ta thấy ấm áp, nếu không phải vì hắn lúc nào cũng lạnh lùng ít nói, hẳn sẽ rất được các cô nương và ca nhi yêu thích.
Vân Tiểu Yêu đưa mu bàn tay phải đặt lên trán Trần Vọng, rồi so với trán mình, may mà không sốt, vậy chắc không phải bệnh cảm mạo phong hàn gì. Thấy hắn không sốt, Vân Tiểu Yêu yên tâm hơn, đắp lại chăn cho hắn cẩn thận, rồi xoay người ra ngoài.
Khi y ra đến ngoài, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân cũng đã dậy. Chắc họ dậy sớm hơn, lúc này trong bếp đã có mùi khói bếp lan ra.
"Tiểu Yêu dậy rồi à." Hà Ngọc Liên thấy y đầu tiên, chào một tiếng.
"Thẩm dậy sớm."
Hà Ngọc Liên mỉm cười đáp lại, rồi hỏi tiếp: "Tiểu Vọng còn chưa dậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!