Chương 12: (Vô Đề)

Trần Vọng ngủ một giấc đến tối mịt mới tỉnh. Hắn không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà bị tiếng động sột soạt làm phiền.

Trần Vọng ngủ rất nông, đó là thói quen có từ thời mạt thế, lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ cần có chút động tĩnh là có thể tỉnh lại ngay. Chỉ là nửa năm nay sống an ổn ở dị thế, hắn mới hơi lơ là cảnh giác.

Trần Vọng nhìn sang, dưới ánh nến nhảy nhót, thấy một bóng người đang quay lưng về phía hắn trải chiếu xuống đất. Bộ bàn ghế từng đặt giữa phòng đã bị dời hết vào góc.

"..." Hắn ngủ có sâu quá không?"

Bóng lưng kia rất dễ nhận ra, Trần Vọng liếc một cái là biết ai: "Ngươi đang làm gì đó?"

Vừa nghe tiếng hắn, Vân Tiểu Yêu đang trải giường liền quay người lại: "Ngươi tỉnh rồi à."

Trần Vọng ngủ cả buổi chiều, giờ tinh thần khá hơn, chống tay ngồi dậy. Hắn liếc nhìn chiếu dưới đất, trải quá đơn sơ, chỉ có một tấm chiếu. Nhà bọn họ không có chăn đệm dư thừa, muốn lấy một cái trải dưới đất cho y nằm cũng không có.

"Ngươi ngủ ở đây?"

"Ừm, ta thấy ngươi không khỏe, nghĩ là ngủ ở đây sẽ tiện chăm sóc hơn."

Trần Vọng trầm mặc, nhắc nhở y: "Ta là nam nhân."

Vân Tiểu Yêu tính tình nhút nhát, hay nghĩ nhiều, chỉ đối với Trần Vọng là can đảm hơn chút, dám cãi lại: "Ta hỏi thẩm rồi, thẩm cũng đồng ý rồi."

"..." Nương hắn sao có thể không đồng ý? Bà ấy còn mong uống trà ra mắt con dâu nữa kìa. "Thế ngươi không sợ sao?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Chờ chuyện của ngươi xong, ta với nương sẽ rời khỏi đây, sẽ không ai biết cả."

Dù có biết cũng chẳng sao.

Trần Vọng hiểu ý y nên không nói gì thêm. Thật ra mà nói, Trần Vọng không có khái niệm gì rõ ràng về ca nhi, trong mắt hắn đó hoàn toàn là người đồng giới, nếu bắt Vân Tiểu Yêu ngủ chung phòng với Hà Ngọc Liên mấy người thì hắn lại thấy không hợp lẽ.

Hắn nhướng cằm: "Đất cứng vậy, ngươi ngủ được không?"

Trần Vọng hỏi chỉ vì tò mò, nhưng Vân Tiểu Yêu lại hiểu lầm.

Trong mắt y, Trần Vọng là người luôn nghĩ cho người khác, lòng dạ lương thiện: "Ta cũng ngủ trên giường? Như thế không ổn lắm."

"..." Trần Vọng sửng sốt, tỉnh ra liền bật cười khẽ: "Ngươi nghĩ hay thật."

Bị hắn nói như vậy, Vân Tiểu Yêu biết mình nghĩ quá rồi, mặt lộ vẻ lúng túng: "Ta... ta không có nghĩ gì nhiều."

Trần Vọng lại thấy bất đắc dĩ, đứa nhỏ này bị hành hạ bao năm, toàn thân toàn là từ mẫn cảm: "Không phải mắng ngươi, chỉ hỏi có cần trải thêm đệm không thôi."

Vân Tiểu Yêu vội nói: "Không cần đâu, ta quen ngủ vậy rồi."

Ý trong lời quá rõ ràng, Trần Vọng lại im lặng. Vân Tiểu Yêu thấy hắn không trách mình thì lại vui lên, chuẩn bị nằm xuống thì nghe Trần Vọng nói: "Ngươi chăm ta vậy à? Ta còn chưa ăn gì."

"Được, ta đi lấy." Vân Tiểu Yêu không kêu ca, cầm giá nến đi nhà bếp lấy đồ ăn.

Trước khi ai nấy về phòng nghỉ, Hà Ngọc Liên đã dặn Vân Tiểu Yêu, nói có thể nửa đêm Trần Vọng sẽ tỉnh dậy, nếu vậy thì lấy đồ ăn cho hắn, thức ăn vẫn còn hâm nóng trong nồi, hiển nhiên là đã quen chăm hắn như thế.

Trần Vọng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của y, bất chợt nhếch mép, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.

Y vừa đi, trong phòng liền tối om, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ và cửa ra vào đang mở, soi sáng một góc nhỏ, Trần Vọng chìm trong bóng tối, nhưng hắn đã quen sống với bóng tối rồi.

Vân Tiểu Yêu đi nhanh về nhanh, xách giỏ mang cháo trắng với bánh bao đến.

Thôn Thanh Khê đã chẳng tìm ra được cọng rau dại nào, không thì còn có thể nấu cháo rau, giờ chỉ có thể ăn vậy. Trần Vọng cũng không chê, cuộc sống thời mạt thế cũng chẳng khá hơn năm đói. Bánh bao với cháo đều có nhiệt độ vừa ăn, Trần Vọng ăn rất nhanh, Vân Tiểu Yêu mới quay người, nửa bát cháo đã không còn.

Y rõ ràng không nghe thấy tiếng gì, chớp mắt đã thấy hết, sợ hắn bị nghẹn, nhỏ giọng nhắc: "Ngươi ăn chậm một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!