Chương 11: (Vô Đề)

Lý chính đồng ý.

Trần Vọng cũng không bất ngờ với câu trả lời này.

Hôm nay nhân lúc có mặt lý chính mà nêu ra chuyện này chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, thật ra hắn còn có cách khác, nhưng chẳng có gì vững chắc bằng để lý chính ra mặt. Chỉ có như vậy mọi người mới biết, mấy thứ đó trở lại tay Hà Ngọc Liên là danh chính ngôn thuận.

Trần Vọng và lý chính hẹn nhau hai ngày sau xử lý xong việc, rồi hắn dẫn Hà Ngọc Liên và Vân Tiểu Yêu rời đi.

Còn thư đoạn thân, không sợ không lấy được.

"Đi theo ta lấy nước." Lời này là nói với Vân Lai Phúc, hai cha con nghe vậy vội vàng đi lấy thùng.

Vân Tiểu Yêu và Phương Thúy Trân thì ở lại nhà họ Vân.

Cha con Vân Lai Phúc đều đi cả, cũng không lo họ gây hại, hơn nữa cho dù hai người đó có ở lại, cũng chẳng dám ngốc đến mức ra tay với mẹ con họ nữa.

Rời khỏi nhà họ Vân, Hà Ngọc Liên và Trần Vọng đi phía trước, trong lòng bà có chuyện, chưa về đến nhà đã không nhịn được: "Sao lại nghĩ đến chuyện ấy?"

"Đồ của chúng ta không lý gì nằm trong tay người khác."

Thật ra Hà Ngọc Liên chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt Trần Vọng. Bà là quả phụ dẫn theo con nhỏ sống đã đủ khổ cực, nhà Trần Thiên Phúc đông người thế lực mạnh, nếu lão lại dấy tâm địa xấu xa gây hại cho Trần Vọng, bà gánh không nổi hậu quả đó. Cho nên mấy năm nay bà không tới gần nhà họ Trần là vì không muốn Trần Thiên Phúc nghĩ rằng họ có ý định đoạt lại gia sản.

Nhưng quả phụ dẫn theo con nhỏ, người ta thường nói cửa quả phụ thị phi nhiều, Hà Ngọc Liên cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt, biến mình thành một người đàn bà chanh chua mà ai cũng biết. Chỉ có dữ dằn, mới bảo vệ được mình và Trần Vọng.

Những năm qua cũng đều sống như thế. Nhưng hôm nay Trần Vọng nhắc đến chuyện này, khiến trong lòng bà dấy lên hy vọng. Giao gia sản chồng để lại cho người khác không công, có là kẻ ngốc cũng chẳng cam tâm. Nhưng nay thời thế khác rồi.

"Giờ cho dù đòi lại được cũng vô ích, hơn nữa con lấy nhiều nước như vậy, thân thể chịu không nổi đâu."

Hà Ngọc Liên chăm sóc hắn nửa năm, rõ nhất bệnh tình của hắn.

"Con biết chừng mực, trước hết đưa cho nhà họ Vân cái đã."

Lần trước hắn dị hóa được lượng nước đủ hai người dùng hai mươi ngày, giờ mới qua nửa tháng, lát nữa hắn lại dị hóa thêm ít nữa, là đủ mười gánh cho Vân Lai Phúc.

Nhiều nước vậy, nhà hắn đương nhiên không đủ chum để chứa. Nhưng năm nay trong thôn có nhiều người dọn đi, chum nước thì vừa to vừa nặng, không ai mang theo cả, Hà Ngọc Liên bèn lén lút đem vài cái về nhà, giấu trong bếp và phòng mình.

Trần Vọng bảo cha con Vân Lai Phúc đợi ngoài sân, còn hắn vào bếp trước, đổ đầy những chum trống rồi mới gọi họ vào.

Vân Lai Phúc thấy nhiều nước như thế, lập tức choáng váng. Sau đó không vui cằn nhằn: "Ai cũng là người trong thôn, ngươi biết ở đâu có nước mà không nói cho chúng ta."

Trần Vọng dị hóa xong một chum nước, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vốn dĩ mặt hắn đã rất nhợt nhạt, cha con Vân Lai Phúc lại chỉ mải nhìn nước nên không phát hiện: "Sao ta phải nói cho ngươi? Nếu các ngươi muốn nói ra cho cả làng biết ta cũng chẳng cản, nước ở đây chỉ đủ cho các ngươi thôi."

Ý tứ là nếu họ nói ra nhà hắn có nước, Trần Vọng cũng sẽ cho mọi người thấy chum trống, nói rằng nước đã bị cha con họ lấy hết. Cha con Vân Lai Phúc đương nhiên hiểu điều đó, không dám chọc giận hắn, chỉ cúi đầu múc nước.

Trần Vọng ngồi nghỉ trên ghế dài, một chum nước vẫn khiến cơ thể hắn bị ảnh hưởng, nhưng giờ không thể lộ ra, nếu không Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý sẽ xé xác hắn ra mất.

Trần Vọng luôn rất giỏi che giấu bản thân.

***

Chum nước trong nhà cũng không nhỏ, một chum chứa được ba gánh nước, tức là để đủ cho nhà họ Vân cần ít nhất ba chum.

Chum nhà hắn không nhiều bởi chỗ ở có hạn, đặt được mấy cái đã rất chật rồi, bình thường Trần Vọng cũng chẳng vào bếp, nhà chỉ có Hà Ngọc Liên đi lại nên cũng không dễ nhận ra.

Nhưng hôm nay cha con Vân Lai Phúc ra ra vào vào, khác biệt liền lộ rõ.

Hai cha con bận rộn chẳng bao lâu đã mệt như chó, ngồi ngoài cửa thở hổn hển.

Trần Vọng và Hà Ngọc Liên cũng mặc kệ, đợi khi họ gánh gánh cuối cùng, Trần Vọng mới bảo gọi Vân Tiểu Yêu tới, một tay giao gạo, một tay nhận thư đoạn thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!