Chương 6: (Vô Đề)

Bà bà ở một bên sốt ruột, nắm chặt lấy tay Cố Thanh Nam, "Không phải là nhị bá mẫu con trộm, là ta cho nàng. Đừng cãi nhau nữa."

Nhị bá mẫu nghe được liền đắc ý lập tức cười ha hả, tay chộp lấy cái túi chạy vội, "Đúng là đứa nhỏ không hiểu chuyện! Tức c-h-ế

-t ta mất! Về sau muốn ăn cơm mà cầu ta, ta cũng không rảnh lo đâu."

Thời điểm Cố Thanh Nam mới xuyên qua, nghe người khác nói đây là bà bà của hắn (nghĩa là mẹ chồng), hắn còn tưởng mình vào vai nhân vật nữ, sau đó mới biết là nãi nãi (bà nội), hắn cũng không biết đây là cách gọi địa phương của nơi nào.

Giờ nhìn lại, đây nào phải nãi nãi hắn, chẳng khác nào mẹ chồng, mình với người ta cãi nhau mà lại đi nói đỡ cho người ngoài? Vậy khác gì nâng chí khí người khác, hủy uy phong của mình chứ!

Bạch Kim Thời thấy vẫn nên mua thêm vài nha hoàn hạ nhân về thì hơn, nếu cả ba người ở chung một viện tử thì còn được, nhưng phủ rộng lớn, một mình cậu khó lòng xử lý hết, không mua người thì thật sự sợ nhà bị trộm hết.

Nhị bá mẫu mang theo một bụng tức về, nói với nhị bá: "Cố Thanh Nam yếu ớt vô cùng, đi đường còn chẳng nổi, chẳng khác nào sắp đi."

Nhị bá nghe được lời này, không nhịn được cười lớn, "Tìm một ca nhi xinh đẹp đến thế, có là người tốt cũng không chống đỡ nổi. Ca nhi kia cũng là một yêu tinh, không lo nghĩ cho cháu trai cả của ta gì cả."

Con trai nhị bá, đường ca Cố Thanh Nam hùa vào cười: "Vậy không phải càng tốt? Đợi hắn c-h-ế-t, cha mua cho con cái chức quan, giờ có thể mua bán chức rồi, hơn nữa tiểu yêu tinh nhà hắn cũng thật quá đẹp."

"Ngươi dám đem cái yêu tinh kia vào nhà thử xem? Ta đánh c-h-ế

-t ngươi." Nhị bá mẫu nhéo tai con mình mà quát.

Nhị bá trợn mắt lườm hai người, "Đừng có làm ồn. Ta đều đã sắp xếp xong cả rồi. Cái huyện nghèo nát này ai cũng chê, ai ngờ hắn thi đậu, còn chủ động xin tới đây nhậm chức. Giờ chỉ cần hắn c-h-ế-t, vị trí này liền rơi vào tay con. Đợi ta tìm vài người phá hắn, nhanh thôi."

Cố Thanh Nam ra khỏi cửa, vốn tưởng sẽ nhìn thấy khung cảnh phường thị cổ đại náo nhiệt ồn ào thường thấy trong các trò chơi, nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ thấy xám xịt tiêu điều. Người đi đường y phục vá chằng vá đụp, sắc mặt xanh xao, bước đi cũng uể oải không sức sống. Thậm chí có cả một nhóm khất cái kết bè kết nhóm, ánh mắt dại đi, trống rỗng như đã mất hết hi vọng vào nhân thế.

Mỗi khi có người nhìn thấy hắn đi ngang, đều sẽ hô Cố lão gia hoặc Cố đại nhân, xem ra nhân duyên của hắn ở huyện thành này cũng không tệ.

Phát triển huyện thành này nhất định không dễ, muốn khiến tòa thành này sống lại, phải có sản phẩm đặc trưng riêng của địa phương, hơn nữa phải có danh tiếng, có thể vang xa khắp nước. Hoặc làm du lịch, nhưng nơi này không có danh lam thắng cảnh, phòng ốc lụp xụp, chẳng có điểm nào hấp dẫn người tới, muốn kiến thiết tất phải phát triển kinh tế trước.

Hắn nhìn quanh quất, nhà nhà cơm còn chẳng đủ no, hắn muốn mở cửa hàng hay nhà xưởng cũng không có tiền vốn, nhưng hắn có thể hỗ trợ phú thương địa phương, đầu tư xây nhà xưởng, cho bọn họ vài chỗ tốt...

Hắn còn đang ngẩn người đã bị Bạch Kim Thời kéo vào một cửa hiệu, là một tiệm môi giới, so ra Bạch Kim Thời còn giống dân bản địa hơn hắn.

Chưởng quầy trong tiệm vừa thấy Bạch Kim Thời, đôi mắt lập tức phát sáng. Người này ngày thường làm ăn đứng đắn, không dám làm chuyện khuất tất, nhưng vừa nhìn đến gương mặt tinh xảo như vẽ của Bạch Kim Thời này, mấy ý nghĩ bất chính liền lục tục bò ra. Nếu mang tiểu ca xinh xắn này ra ngoài bán, phỏng chừng đổi được vạn lượng, bán cho phú hộ hoặc phú thương nơi giàu có, hoặc bán cho thanh lâu làm hồng bài, chỉ cần mình cậu là đủ để nửa đời sau cơm áo không lo.

Nhưng vừa liếc thấy Cố Thanh Nam đi phía sau, hắn lập tức tỉnh táo, "Cố đại nhân! Đại nhân đại giá quang lâm!"

"Miễn lễ." Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời đi vào, hắn chẳng khác nào trẻ con tò mò nhìn khắp nơi, đây không giống cửa hàng bán vật dụng thường ngày, kéo hắn đến đây làm gì?

Bạch Kim Thời chủ động mở lời, "Muốn mua vài người hầu nha hoàn, các ngươi ở đây có ai đáng tin, chọn lấy mấy người, ngày mai đưa tới phủ."

Chưởng quầy biết tuy Cố gia nghèo thật, nhưng phu lang của huyện lệnh đại nhân gả tới mang theo mấy rương của hồi môn, đây là đại chủ hộ, vội vàng gật đầu nói: "Được được, nhất định ta sẽ chọn người tốt nhất, bảo đảm khiến ngài hài lòng. Ngài có cần thêm xe ngựa, xa phu không? Ta đều có thể sắp xếp."

Khi còn ở phủ công chúa, mỗi ngày Bạch Kim Thời đều có xe ngựa đón đưa, ngày thường dạo phố thường xuyên bị nam tử dòm ngó bằng ánh mắt không đứng đắn, ngồi xe ngựa chí ít còn có chút an toàn.

"Ngày mai dẫn chúng ta đi xem, đừng có lừa gạt, phu quân ta là huyện lệnh."

"Không dám, không dám! Nếu ta dám hố ngài, đại nhân cứ việc bắt ta lại!" Chưởng quầy mặt mày hớn hở nịnh nọt, đích thân tiễn bọn họ ra cửa. Bạch Kim Thời lại ngang qua cửa hàng gạo dầu, mua hai túi gạo và mì, cùng một ít dầu ăn: "Chưởng quầy, làm phiền đưa thẳng đến Cố phủ."

"Ngài muốn ghi sổ, hay trả tiền mặt?" Chưởng quầy tuy ngoài miệng khách khí, nhưng ánh mắt lại lo lắng, trong huyện thành nhỏ thế này, nhà ai có bao nhiêu bạc, hắn đều biết rõ như lòng bàn tay.

Cố Thanh Nam nhìn ra tâm tư đối phương, móc túi tiền trong lòng ngực ra, ai ngờ trống trơn. Tiền hắn kiếm được từ nhiệm vụ chỉ có thể dùng ở cửa hàng trong game.

Bạch Kim Thời cùng lúc lấy túi tiền ra, nhìn túi của hắn một cái, trả tiền cho chưởng quầy, chưởng quầy vô cùng vui vẻ tiễn bọn họ, còn nói lập tức sai tiểu nhị đưa đồ qua, đảm bảo khi họ về đã thấy đồ.

Ra đến cửa, cậu còn lặng lẽ nhét cho Cố Thanh Nam một ít bạc vụn, giống như trưởng bối phát tiền tiêu vặt cho hài tử.

Cố Thanh Nam: "...... Ta, ta thành tiểu bạch kiểm rồi à?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!