Chương 50: (Vô Đề)

Cố Thanh Nam sáng sớm vừa thức dậy đã nghe bên ngoài vô cùng náo nhiệt, còn tưởng rằng là dân làng khua chiêng gõ trống đến cảm tạ mình. Trước đó, lúc người của bộ phận thu mua đến các thôn thu quần áo, mấy thôn dân rất biết ơn hắn, còn nhờ người mang cho hắn không ít đồ ăn trong thôn, nào là trứng gà, linh tinh các thứ, thậm chí có nhà không khá giả cũng hái ít trái dại trên núi, đem theo ít rau dại biếu tặng.

Lần trước người của bộ phận thu mua mang về cho hắn đầy một xe lớn, lần này họ lại đi thu quần áo ở nông thôn, hắn còn tưởng dân làng lại tặng đồ, liền nghĩ chắc đi theo xe thu mua đến.

Kết quả vừa mới ngồi dậy, liền thấy Bạch Kim Thời hốt hoảng chạy vào báo với hắn, bên ngoài có một đám sơn phỉ đang vây phủ. Thì ra ngọn núi mà hắn định san phẳng kia thật sự có sơn phỉ.

Khu vực này không chỉ có một nhóm sơn phỉ, mà có đến mấy băng, sơn phỉ, thổ phỉ, tụ lại thành một đám lớn. Chuyện các thương nhân và khất cái trước đó không bị cướp là vì khất cái vốn chẳng có gì, có cướp cũng bằng không; còn thương nhân thì trước khi đến đây đã hóa trang kỹ càng, ăn mặc như khất cái hoặc dân chạy nạn, sẽ không bị sơn phỉ chú ý.

Vùng này vốn nghèo, sơn phỉ cũng khinh thường mà không thèm cướp người địa phương.

Tất cả những điều này là do Cố Nhị Ngũ kể với hắn. Cố Nhị Ngũ đi khắp nơi, quen thuộc với mọi người trong huyện thành, hiểu rất rõ tình hình nơi này.

Cố Thanh Nam nghe tiếng đám sơn phỉ ngoài kia gào thét uy h**p, hô lên nếu hắn không ra thì chúng sẽ xông vào, rồi lại nghe Cố Nhị Ngũ nói, cảm thấy có gì đó sai sai, "Vùng này nghèo thế này, họ không cướp dân, không cướp thương đội, không cướp gì cả, vậy nguồn thu nhập của họ là cái gì? Chẳng lẽ trồng trọt trên núi? Trồng cây ăn quả? Thế thì gọi là nhà vườn chứ không phải sơn phỉ rồi!"

Bạch Kim Thời nghe hắn lầu bầu sốt ruột không chịu được, kéo tay áo hắn nói: "Sơn phỉ đã đến sát cửa rồi, ngươi còn lo nghĩ bọn họ sống dựa vào cái gì làm gì? Bọn họ có khi không thèm cướp lẻ tẻ, chỉ làm một vụ lớn. Có khi nghe nói Hoàng thượng ban cho chúng ta vạn lượng hoàng kim, cho nên tới đây cướp vàng, thế mới lời hơn cướp dân."

"Hoàng kim! Đúng rồi, là hoàng kim! Ta định san bằng ngọn núi kia, có khi trên núi đúng là có mỏ vàng, bọn họ nóng ruột mới mò vào thành giết ta, một quan lão gia. Chắc chắn mỏ vàng nằm trên núi của bọn họ, nên họ mới liều mạng giữ lại!" Cố Thanh Nam cảm thấy đầu óc thông suốt.

Bạch Kim Thời giữ chặt cánh tay hắn, "Ngươi đừng có hưng phấn, bằng không chúng ta trốn cửa sau bỏ chạy đi."

Cố Nhị Ngũ lắc đầu: "Không được, bọn họ đã vây cả phủ, bốn phía đều có người, chúng ta từ cửa trước hay cửa sau cũng không ra được. Hay là trốn xuống hầm đi, bọn họ đều cầm đại đao, chúng ta không đánh lại đâu!"

Cố Nhị Ngũ cũng sợ đến run cầm cập, chân mềm như bún, mấy hạ nhân khác thì trốn sạch, khóc lóc bấn loạn, ai cũng nghĩ chắc hôm nay chết chắc rồi.

Cố Thanh Nam thì mặt không đổi sắc, đứng dậy đi ra ngoài. Bạch Kim Thời gọi giật lại, "Ngươi định làm gì?"

"Chính diện nghênh chiến!" Cố Thanh Nam thong dong bình tĩnh lấy mấy gói thuốc nổ từ ô đựng đồ ra, "Cho bọn chúng nổ bay."

Cố Nhị Ngũ và mấy người khác đều cảm thấy hắn điên rồi, Bạch Kim Thời vô cùng lo lắng, dù rất sợ nhưng vẫn theo hắn đi ra ngoài.

Cố Thanh Nam chưa mở cửa, lấy thuốc nổ ra châm lửa, ném qua tường ra ngoài.

Hai gói thuốc nổ ném ra, "đoàng đoàng" hai tiếng vang lên, đất rung núi chuyển, có mấy người bị nổ bay lên, một cánh tay còn rơi vào trong sân, khiến Bạch Kim Thời sợ đến mức che mắt lại, trốn sau lưng Cố Thanh Nam.

"Ái chà, uy lực này cũng quá lớn, ngày thường chỉ dùng để phá đá, không ngờ nổ trúng người lại có thể làm người nát bét." Cố Thanh Nam ngửi thấy mùi máu tươi, "Cũng thật sự dọa người, ta cũng không dám ra ngoài nữa."

Cố Nhị Ngũ hoảng sợ nhìn Cố Thanh Nam, như thể người vừa ra tay không phải hắn vậy. Nhưng mà Cố đại nhân sao lại có bản lĩnh như vậy? Chẳng lẽ thật sự là thần tiên?

Bạch Kim Thời thì sớm đã biết hắn có phép tiên, nhưng lúc này vẫn bị hành động của hắn làm cho khiếp sợ.

Sau khi hắn mở cửa ra, bên ngoài đã quỳ một vòng người, có mấy tên sơn phỉ may mắn còn sống, có Võ sư phó đến cứu hắn, có cả bá tánh, và những người nghe thấy tiếng nổ tưởng động đất mà chạy ra xem. Nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng quỳ xuống, tất cả đều cho rằng Cố Thanh Nam là thần tiên, vừa rồi sử dụng chính là tiên pháp.

"Đều làm gì vậy? Mau dọn dẹp đi." Cố Thanh Nam thấy trong đám người có Đại Tráng chen vào, bèn nói với hắn: "Bắt hết mấy tên sơn phỉ còn sống lại, ta tự mình thẩm vấn."

Đại Tráng càng thêm khâm phục nhìn hắn, thì ra Cố đại nhân là thần tiên thật.

Chưa đến một lúc, cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là mặt đất bị nổ thành một cái hố lớn, cần có thời gian tu sửa lại.

Mấy tên sơn phỉ kia cũng bị bắt lại, Cố Thanh Nam tự mình thẩm vấn, vừa mở miệng đã hỏi trên sơn trại bọn họ có mỏ vàng phải không?

Đám sơn phỉ đều ngạc nhiên, vốn dĩ đã cảm thấy Cố Thanh Nam là thần tiên hạ phàm, giờ lại càng tin tưởng hơn, vội vàng khai ra hết.

Cố Thanh Nam hỏi được vị trí sơn trại của bọn họ, thì ra bọn họ thật sự đang khai thác vàng, nhờ đó mà có của cải, đã xây một tòa thành lũy trong núi, nhân số lên tới mấy trăm người, vũ khí đủ loại đều rất hoàn chỉnh. Đám người tới hôm nay chỉ là một phần nhỏ, mục đích là muốn uy h**p Cố Thanh Nam, không cho hắn tiếp tục đào núi làm đường.

Cố Thanh Nam nghe xong thì nhụt chí, vốn còn định lên núi đào vàng, nay biết đối phương đông người, vũ trang đầy đủ, một mình hắn mang theo mấy chục gói thuốc nổ cũng không làm nên trò trống gì, lỡ bị bao vây thì tiêu đời.

Nếu mang theo quan binh cùng thuốc nổ đi đánh thì có thể thắng, rốt cuộc hắn có thuốc nổ trong tay. Nhưng mục đích của hắn là mỏ vàng, một khi quá nhiều người biết thì mỏ vàng này phải nộp lên triều đình.

Đang lúc hắn còn đang rối rắm, tri phủ nghe tin hắn bị sơn phỉ bao vây, liền phái một đội lớn quan binh đến tiếp ứng, nói muốn cùng hắn tiêu diệt phỉ tặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!