Nha hoàn hầu hạ bên chỗ bà bà gọi hai người ăn cơm, còn nói biết đêm qua mệt mỏi nên ăn trong phòng là được, sau này vợ chồng son cứ qua ngày cho tốt, không cần đến viện bà.
Cố Thanh Nam vừa nghe, vội giải thích: "Ta không có, chúng ta không phải! Này! Ngươi đừng có cười!"
Tiểu nha hoàn căn bản không nghe lọt tai, chỉ cười khúc khích chạy như bay ra khỏi cửa.
Bạch Kim Thời mang thân phận con của cha mẹ nuôi gả đi, công chúa nói con của tiểu thương không cần nha hoàn tôi tớ, còn nói cậu đã từng chịu khổ nhiều năm vậy rồi, sớm đã hình thành thói quen tự mình chăm sóc bản thân, chỉ cho một đội người hộ tống cậu tới rồi về, muốn vỗ mông phủi sạch quan hệ.
Bữa sáng nhà Cố Thanh Nam rất đơn giản, có cháo trắng, màn thầu và dưa muối, bà bà còn luộc cho mỗi người quả trứng gà.
Nhìn như đạm bạc, nhưng Bạch Kim Thời từ khi còn nhỏ đều không được ăn gạo và trứng gà, nếu khi bé ai cho cậu ăn một chén cháo trắng, cậu sẽ vô cùng vui vẻ mà nhảy cẫng lên.
Cố Thanh Nam đã lâu rồi chưa ăn sáng, sợ không ăn cơm thân thể càng gầy yếu thì khó giữ được trinh tiết.
Sáng sớm nay hắn ấn nút rời game rất nhiều lần, nhưng vẫn y hệt hôm qua. Hắn còn dò hỏi khán giả, ai cũng nói hắn xuyên rồi, không hề giỡn tí nào.
Nhìn những lời đó, Cố Thanh Nam từ hoài nghi biến thành tin đến tám chín phần.
Lúc hắn nhìn làn đạn luôn là bộ dạng thất thần, mỗi lần Bạch Kim Thời nhìn thấy vẻ mặt này của hắn đều sầu muộn. Tuy nhiên loại người đầu óc có chút ngốc thế này, chí ít còn hơn những kẻ từng nhìn hắn như muốn ăn sống nuốt tươi.
Cố Thanh Nam tắt đi phần làn đạn, quay đầu nhìn Bạch Kim Thời đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt trìu mến, hắn lại đờ ra, vội vàng muốn thoát khỏi bầu không khí ái muội, "Ngươi lát nữa định làm gì?"
Hắn vốn định mời làm chung nhiệm vụ dọn cỏ, dù sao một người hắn làm cũng không được tính hoàn thành, mà nhìn Bạch Kim Thời da thịt non mềm trắng trẻo, xinh đẹp mịn màng, không biết có chịu làm việc nặng không.
"Dọn dẹp khu đất trồng rau ở hậu viện, buổi chiều ra ngoài mua mấy loại mầm rau về." Bạch Kim Thời không nghĩ tới việc hắn sẽ hỗ trợ, "Ta đã hỏi bà bà rồi, bà đồng ý để ta làm."
"Hai ta thật là tâm ý tương thông, không đúng, chúng ta không phải tâm ý tương thông, mà là trùng hợp nghĩ tới cùng một việc. Ta cũng vừa vặn muốn dọn dẹp vườn rau."
"Ngươi là người đọc sách, những việc nặng đó để ta làm được rồi." Bạch Kim Thời thấy dáng vẻ hắn ốm đau bệnh tật, không muốn hắn mệt nhọc.
Cố Thanh Nam cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, cơm nước xong xuôi, hắn đi theo Bạch Kim Thời ra hậu viện, thuận tay túm lấy một gốc cỏ dại, dùng sức nhổ nửa ngày không nhúc nhích. Ngẩng đầu nhìn sang bên, chỉ thấy Bạch Kim Thời nhẹ nhàng một tay rút thẳng một khóm cỏ cao đến tận eo mình.
Cố Thanh Nam chỉ cảm thấy toàn thân đều run lên, cứ tưởng Bạch Kim Thời yếu ớt, nào ngờ yếu ớt là mình.
Cố Thanh Nam nhìn thân thể hiện tại của mình, trước kia tuy rằng hắn là chủ bá trò chơi, nhưng mỗi ngày đều rèn luyện, cơ ngực cơ bụng đều có, dáng người đẹp đến nỗi có thể làm người mẫu.
Nhưng bộ dáng hiện tại này lại là thư sinh yếu ớt, quá nguy hiểm, nhất định phải rèn luyện thật tốt.
Bạch Kim Thời liếc hắn một cái, "Ngươi dù sao cũng là huyện lệnh, có càng nhiều chuyện lớn phải lo, mấy việc nặng này để ta làm là được."
"Đây là nhà của hai ta, ta cũng phải góp sức chứ." Cố Thanh Nam lấy bao bố quấn quanh tay rồi nắm lấy cỏ dại, như vậy dễ chịu hơn.
Bạch Kim Thời nhìn hắn bộ dạng ấy, nhẹ nhàng lắc đầu, thật sự sợ hắn mệt c-h-ế
-t trên mặt đất, đi tới một bên cầm cào để Cố Thanh Nam theo hắn học. Bạch Kim Thời làm việc nhanh nhẹn, Cố Thanh Nam ở trước mặt cậu giống như trẻ con tập tễnh học bước, nhất là hiện tại thể lực không có, sự đối lập càng thêm rõ ràng.
Nhưng Bạch Kim Thời cũng không ghét bỏ hắn, trước kia ở nhà, mọi việc đều cậu làm, bất kể làm đậu phụ, trồng rau, chăm em nhỏ hay ra ngoài bán hàng. Cố Thanh Nam tuy rằng làm không tốt, nhưng hắn sẽ không lấy cơ tranh thủ thời gian làm biếng, nhất là Cố Thanh Nam không phải vì để đạt được điều gì từ cậu mà cố ý thể hiện, điều này làm Bạch Kim Thời cực kỳ ưng.
Tốc độ của cậu nhanh dần, bó cỏ khô lại, định bụng ôm đến nhà bếp nhóm lửa. Cố Thanh Nam thấy thế bèn chen lên, "Để ta, ngươi đã làm lâu vậy rồi, nghỉ ngơi đi."
Hắn vốn định thể hiện khí khái nam nhi, cuối cùng lại thở hồng hộc lảo đảo ôm cỏ tới nhà bếp.
Làn đàn ngập mùi trào phúng.
[Làn đạn: Thật sợ ông ngỏm trên màn hình tui luôn á!]
Cố Thanh Nam tủi thân: "Nếu là thân thể gốc của tôi, mười bó cũng không thành vấn đề nhé!"
[Làn đạn: Ông cứ gáy đi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!