Chương 49: (Vô Đề)

Bạch Kim Thời hôm nay đang ở tiệm cùng công nhân ăn sinh nhật.

Cậu ở tiệm cơm nhỏ là lâu nhất, chung sống với nhóm công nhân nơi này cũng không tệ, dần dần hiểu rõ tính cách từng người một.

Hai thím kia, sau khi cậu biết được tuổi tác của họ thì đổi giọng gọi là đại tỷ. Người bên này tương đối trông già, một phần do khí hậu khô, phần khác do làm lụng quá vất vả, hơn 30 tuổi mà trông như hơn 50, hơn 40 thì như sáu bảy chục. Hơn nữa, rất nhiều người chỉ sống đến hơn 30 đã qua đời, bốn năm mươi tuổi ở đây đã xem như là sống thọ.

Hai vị đại tỷ kia còn được xem là điều kiện trong nhà tương đối khá, gần 40 mà vẫn còn khỏe mạnh. Hai người tính cách sang sảng, nói chuyện với khách cũng rất tốt, Bạch Kim Thời thường nghe được tiếng cười sảng khoái của họ.

A Hồng tuy lời nói không nhiều nhưng kiên định, ổn trọng, chỉ cần giao việc gì thì nàng cũng đều làm tốt. Nàng còn học viết chữ không tệ, hiện tại đã có thể giúp Bạch Kim Thời viết thực đơn, ghi món ăn linh tinh.

Còn có hai ca nhi lúc mới đến thì gan rất nhỏ, không dám mở miệng nói chuyện, hiện tại cũng có thể vừa nói vừa cười với mọi người.

Bạch Kim Thời muốn nắm rõ tính cách của tất cả tiểu nhị trong tiệm, không có việc gì thì cậu ở lại trong tiệm ăn cơm cùng mọi người.

Ban đầu bọn họ đều ăn riêng lẻ, đặc biệt là thích bưng chén ngồi xổm ở cửa ăn. Nhiều ca nhi, nữ tử khi ở nhà không được phép ngồi bàn ăn, đến làm việc chỗ Bạch Kim Thời cũng thế. Ban đầu cậu nói cùng nhau ăn cơm, họ còn sợ hãi xua tay, nói bản thân không xứng ngồi ăn cùng quan phu nhân.

Bạch Kim Thời nhất định sửa lại, còn ghi nhớ ngày sinh nhật của từng người. Mỗi lần ai đến sinh nhật, cậu đều chuẩn bị một bàn tiệc, mọi người tụ lại ăn cơm uống rượu.

Cố Thanh Nam không thể uống rượu, nhưng Bạch Kim Thời thì có thể nhấp một chén nhỏ. Hôm nay là lần thứ hai tổ chức sinh nhật cho tiểu nhị trong tiệm, mọi người cũng không còn câu nệ như lần trước, tụ lại nói nói cười cười, giống như một nhà vậy.

Ăn đến cuối cùng, Bạch Kim Thời có chút muốn khóc. Đạo Hoa bên cạnh hỏi cậu có sao không, có phải không khỏe, Bạch Kim Thời lắc đầu: "Không sao, chắc là uống hơi nhiều, trời cũng không còn sớm, dọn dẹp một chút rồi ta về."

Mỗi lần làm sinh nhật cho tiểu nhị, cậu đều về hơi muộn một chút. Cố Thanh Nam có nhiều công vụ phải xử lý, bận đến tận khuya, nên cậu về muộn cũng không ảnh hưởng gì đến hắn nghỉ ngơi.

Hôm nay về tới nhà, Bạch Kim Thời còn tưởng mình uống nhiều đến mức hoa mắt. Trong phòng bày trí thay đổi hết, cái giường trở nên vô cùng xa hoa, có thể so với lúc cậu ở phủ công chúa.

Cậu dụi dụi mắt, còn tưởng mình đang nằm mơ, mơ thấy đoạn thời gian sống ở phủ công chúa. Dụi mắt xong thấy vẫn còn đó, cậu đi tới, sờ lên giường, "Là thật à?"

Cố Thanh Nam nhìn thấy cậu mơ mơ màng màng đi tới bên giường với vẻ mặt không thể tin được, bị dáng vẻ đó làm cho thấy đáng yêu không chịu nổi. Nhất là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cậu, lại càng thấy đáng yêu hơn, "Ta nhờ xưởng gỗ đặt làm đó, chọn gỗ tốt nhất, thích không?"

Bạch Kim Thời gật đầu, "Thích."

Nếu là giường phủ công chúa, cậu không thích, nhưng là Cố Thanh Nam mang về, tuy vẫn là kiểu dáng đó, cậu lại thích!

"Mau lên nằm thử xem." Cố Thanh Nam cố ý mua thêm nệm, trong cửa hàng gia cụ, có đủ loại hình dáng, từ Trung Quốc cổ điển đến hiện đại tương lai đều có.

Hắn vốn không quen dùng gối và giường cổ đại, nên phần gối và nệm đều chọn loại mềm. Nhưng có người thích nằm giường mềm, có người lại thích nằm cứng. Dù sao hiện tại là hai người cùng nhau sinh hoạt, hắn không thể chỉ theo sở thích bản thân.

Nếu Bạch Kim Thời không thích giường mềm, hắn cũng có thể mua hai cái nệm đơn, một bên mềm, một bên cứng.

Hắn vừa ngã xuống giường, trong đầu còn đang suy nghĩ, may mà trong phòng không phát sóng trực tiếp, nếu không người xem biết hắn có ý định mua hai cái nệm, nhất định sẽ nói: [Ông đến cả ý tưởng mua hai cái nệm cũng có, thế mà chưa nghĩ đến việc phân giường ngủ? Còn dám nói mình là thẳng nam?]

Đang nghĩ vậy, Bạch Kim Thời cũng ngã người nằm xuống giường, vừa vặn nghiêng đầu nhìn hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn thế mà lại nảy ra suy nghĩ: Bạch Kim Thời càng ngày càng đẹp.

Thẳng nam sẽ chú ý đến một nam nhân khác có đẹp hay không sao? Cố Thanh Nam quay đầu tự nhủ, sẽ chứ, hắn thường nghe mấy nữ sinh nói các cô thích nhìn mỹ nữ, vậy thì nam nhân thích nhìn trai đẹp thì sao? Cũng không chứng minh được gì hết, không thể vì thế mà nói hắn không phải thẳng nam đi?

Hắn tuy trong lòng là vậy, nhưng mặt lại quay sang bên kia, không dám nhìn mặt Bạch Kim Thời.

Bạch Kim Thời vừa ngả xuống giường liền thở ra một tiếng thoải mái, cảm thấy cả người đều giãn ra, thật sự rất dễ chịu.

Cố Thanh Nam ho nhẹ một tiếng, "Ngươi có thể đừng phát ra loại âm thanh đó không?"

"Âm thanh gì cơ?" Bạch Kim Thời hỏi.

"Không có gì." Cố Thanh Nam vừa rồi nghe được tiếng thở dài thoải mái đó thiếu chút nữa cứng, hắn cảm thấy bản thân nhất định là xuyên qua xong nghẹn quá lâu mới thế, chứ trước đây tuy không yêu đương, ít nhất cũng có thể tự xử. Hiện tại có Bạch Kim Thời bên cạnh, hắn đã gần một năm không giải quyết, hắn hoài nghi chính vì nghẹn quá lâu nên mới nhìn ai cũng thấy đẹp, nghe giọng ai cũng thấy dễ chịu đến muốn lên.

Hắn xoa xoa mũi, "Cái đó... ngươi thấy giường này có thoải mái không?"

"Ừ, không thì ta đâu có thở dài thoải mái như vậy." Bạch Kim Thời ngạc nhiên nhìn hắn, "Ngươi làm sao thế? Vừa rồi tiếng thở của ta kỳ quái lắm à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!