Chương 46: (Vô Đề)

Người nhà họ Thừa còn chưa kịp đến, thì trong kinh thành đã xảy ra một sự kiện chấn động lòng người, mà việc này lại có liên quan đến Cố Thanh Nam.

Bên phía Cố Thanh Nam, tri phủ đã gửi sổ con lên trên, nói rằng Cố Thanh Nam được Thần Ngư báo mộng, ban cho thần lực, từ đó đất đai nơi bọn họ canh tác lương thực đều tăng sản lượng gấp ba đến bốn lần. Vụ thu hoạch lúa mì lần này so với những năm trước đã tăng lên ba lần, hắn còn mang theo cây lúa mì dâng lên kinh thành để Hoàng thượng xem.

Ánh vàng óng ả của cây lúa mì dĩ nhiên là đẹp, nhưng chỉ riêng truyền thuyết Thần Ngư báo mộng cùng sự tăng trưởng sản lượng này cũng chưa đủ để khiến Hoàng thượng để tâm. Vị hoàng đế ấy thuở trẻ từng là bậc minh quân, nhưng càng về sau lại càng sa vào hưởng lạc, không màng triều chính. Với ông ta, một ít thay đổi trong vụ mùa như thế chẳng có gì đáng kể, thứ khiến ông thực sự chú ý chính là Thần Ngư.

Đi cùng cây lúa mì tiến cung còn có một con Thần Ngư dài đến một mét, toàn thân ánh kim, trông gần giống một con cá vàng khổng lồ, đôi mắt tròn tròn lồi ra, khác biệt ở chỗ là mi dài cong vút, ánh mắt lúc nào cũng lơ đãng, tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần.

Toàn thân nó phủ kín vảy vàng, đuôi xòe thành bảy phiến như tà váy đang bay múa, thoạt nhìn chẳng khác gì một tiên nga dưới nước.

Con cá này là do Cố Thanh Nam dùng cần câu trong trò chơi câu được, một con thuộc cấp SSR, tổng cộng chỉ có hai con: một con hắn nuôi ở hồ nước trong nhà, con còn lại dâng cho Hoàng thượng, hy vọng mượn cơ hội này kéo kinh tế địa phương đi lên.

Hắn vốn chỉ là tiểu quan nhỏ, không thể trực tiếp dâng tấu lên Hoàng thượng, nên phải nhờ tri phủ trình báo. Tri phủ mới là người có tư cách viết tấu chương gửi lên kinh.

Ban đầu hắn còn lo tri phủ sẽ giữ lại con cá kia, nhưng sau khi gặp mặt mới yên tâm, vì tri phủ là người cương trực, đối xử với bách tính rất tốt, danh tiếng cũng không tồi. Người ấy da đen, khiến Cố Thanh Nam thoạt nhìn liền liên tưởng đến Bao đại nhân, chỉ khác là trên trán không có hình trăng non.

Tri phủ khi nhận lấy cây lúa mì thì vô cùng coi trọng, lập tức chuẩn bị trình tấu, còn bảo Cố Thanh Nam rằng nên ghi tấu cụ thể, bởi vì có thể trồng được lúa mạch sản lượng cao như thế đã là công tích lớn, không cần phải thêm thắt chuyện Thần Ngư báo mộng để làm màu.

Thế nhưng khi nhìn thấy con Thần Ngư Cố Thanh Nam mang tới, ông lập tức thay đổi thái độ. Loại cá cấp SSR này sống được ít nhất 60 năm, hoàn toàn khác với cá thường, cá thường còn phải dựa vào chất nước, dưỡng khí, môi trường sống. Còn nó thì không, vì vốn là cá trong trò chơi, như một khối dữ liệu sống, chỉ cần có nước là sống được, dù vận chuyển xa cũng không chết, trừ phi bị giết để ăn thịt.

Tri phủ sau đó mang cả cây lúa mì lẫn Thần Ngư dâng lên cho Hoàng thượng, hơn nữa còn ghi rõ công tích là của Cố Thanh Nam, không chiếm đoạt chút nào. Điểm này khiến Cố Thanh Nam rất khâm phục ông.

Chính tri phủ là người viết thư miêu tả lại việc mơ thấy Thần Ngư và quá trình nhìn thấy Thần Ngư ngoài đời. Ban đầu Cố Thanh Nam tính viết rằng Thần Ngư là điềm lành, chỉ quốc chủ hiền minh mới có thể cảm ứng mà hiện, tượng trưng cho quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu tương lai thật sự xảy ra thiên tai, hoàng đế mà quay sang đổ lỗi cho Thần Ngư không hoàn thành chức trách bảo hộ, rồi cho người giết nó, chẳng phải cũng liên lụy đến mình sao? Thế là hắn quyết định hỏi thăm trước về tính tình của hoàng đế.

Bởi vì bọn họ bên này cách kinh thành quá xa, dân địa phương ít ai hiểu rõ hoàng đế là người như thế nào. Chỉ có Bạch Kim Thời là từng sống trong kinh thành một thời gian, lại là con ruột của công chúa, khi sống trong phủ công chúa cũng nghe được không ít chuyện về hoàng đế.

Nghe đồn hoàng đế năm nào cũng chọn tú nữ tiến cung, đúng dịp cậu đến kinh thành là thời điểm tuyển tú. Không chỉ nữ nhân xinh đẹp, mà cả ca nhi cũng được đưa vào danh sách lựa chọn. Trong kinh thành, nhà ai có nữ tử hay ca nhi nhan sắc xuất chúng đều không dám để họ ra phố, vì rất dễ bị bắt vào cung để hoàng đế ngắm nghía, chọn xong rồi thì bị đưa vào Cực Lạc Cung

- nơi mấy năm mới ra được một lần, ngày đêm yến tiệc không ngừng.

May mắn thay, cậu là con công chúa, nếu không chắc cũng bị bắt vào đó để hoàng đế tiêu khiển rồi.

Cố Thanh Nam thầm nghĩ, vị hoàng đế này có lẽ là khi còn trẻ từng lập không ít chiến công, nên nay mới tự cho mình cái quyền được hưởng lạc. Hắn chắc nghĩ rằng thuở thiếu thời mình đã vất vả như thế, hiện tại hưởng thụ một chút thì có sao? Trong lịch sử cũng từng có những bậc quân chủ như vậy, cuối cùng hoặc là tự chuốc lấy diệt vong, hoặc là bị nhi tử đoạt quyền, đành lui về làm Thái Thượng Hoàng.

Nếu cứ tiếp tục như thế, e là sắp thành hôn quân đến nơi. Không muốn làm hoàng đế, không muốn gánh trách nhiệm với thiên hạ nhân dân, vậy chẳng bằng sớm thoái vị, nhường lại ngai vàng cho những hoàng tử trẻ tuổi có tài.

Chỉ là hiện tại Cố Thanh Nam cũng mới chỉ là một huyện lệnh bé của huyện thành nhỏ, chẳng thể nào chĩa mũi vào hoàng đế được. Những lời này, suy nghĩ thì còn được, chứ dám nói ra miệng, sợ là cả nhà sẽ rơi đầu.

Lúc hắn viết thư, ý tứ cũng khéo léo nghiêng về phía ấy. Hắn viết, Thần Ngư kia là hóa thân của tiên nữ trên trời, ngày nọ khi đẩy mây nhìn xuống trần gian, thấy được đế vương liền sinh lòng tương tư. Vì được gặp lại người ấy, nàng không tiếc hủy bỏ tiên thể, rũ bỏ tu vi, hóa thành cá vàng, chỉ mong được bên người chốc lát mấy mươi năm.

Trước khi hạ phàm, nàng rải xuống một chút thần lực cuối cùng, thần lực ấy rơi vào mảnh đất huyện thành nơi Cố Thanh Nam trấn giữ, khiến nơi đó đất đai được linh khí thấm nhuần, lúa mì sinh trưởng tốt vượt bội, sản lượng cao gấp ba bốn lần năm trước.

Viết đến đây, Cố Thanh Nam còn phải tự bội phục mình, đừng làm chủ trò chơi nữa, chuyển sang viết tiểu thuyết có khi còn ăn khách hơn.

Đương kim Thánh Thượng đã ngoài 60, vậy mà vẫn tin rằng tiên nữ trên trời nhất kiến chung tình, nguyện vì hắn mà bỏ tiên giới, xuống nhân gian sống làm cá, chỉ để bên cạnh bầu bạn. Nghe đã thấy vô lý, nhưng hoàng đế lại tin.

Lúc thấy Thần Ngư đã lập tức bị đôi mắt kia mê hoặc. Cảm giác như toàn thiên hạ này, không có đôi mắt nào đẹp bằng đôi mắt của con cá kia. Thậm chí còn sai người xây riêng một hồ nước thật lớn, xa hoa trong Cực Lạc Cung, chuyên dùng để nuôi dưỡng Thần Ngư. Từ ngày cá tiến cung, hoàng đế ngày ngày đều tới ngồi bên hồ, cùng nó nói chuyện.

Dĩ nhiên cá không thể đáp lời, phần lớn là hoàng đế tự nói một mình, rồi nhìn vào biểu tình của cá để đoán cá đang nghĩ gì.

Trong mắt người thường thì Thần Ngư hoàn toàn vô biểu cảm, mắt chẳng động, vảy chẳng rung, cùng lắm là thi thoảng nhả vài cái bong bóng. Thế nhưng trong mắt hoàng đế, nó lại đầy biểu cảm mê người, phong tình vô hạn.

Hoàng đế long tâm đại duyệt, liền ban thưởng cho Cố Thanh Nam vạn lượng hoàng kim.

Chuyện đất đai bên hắn có thần lực cũng lập tức lan truyền khắp các châu quận. Vốn dĩ Cố Thanh Nam chỉ muốn tuyên truyền giống lúa, để các nơi có thổ nhưỡng phù hợp đến huyện thành hắn mua hạt giống, ai ngờ đâu lại kéo theo một đám người chạy tới đòi mua đất.

Cố Thanh Nam tất nhiên không thể bán đất – vì đất chẳng có gì đặc biệt, hạt giống mới là thứ có giá trị. Nhưng nhân cơ hội đó, hắn mở rộng tuyên truyền, tranh thủ tăng dân số địa phương, phát lời chiêu mộ: chỉ cần nhập hộ tịch huyện thành, liền có thể được cấp đất khai hoang trồng trọt. Ai không muốn làm nông, cũng có thể vào xưởng làm công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!