Bạch Kim Thời vốn không thích bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy. Nếu là trước kia, có lẽ cậu đã xoay người rời đi, chọn cách trốn tránh. Chỉ cần không trực tiếp đối mặt, cậu luôn có cách tự điều chỉnh, giả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng giờ cậu phát hiện, có một số việc càng nhịn thì càng giận, càng nghẹn lại càng khó chịu. Lần này cậu không chọn lùi bước, mà là chủ động đi qua, đứng bên cạnh Cố Thanh Nam, nhìn thẳng vào vị quản gia kia, thản nhiên nói: "Làm phiền ngươi về quản cho tốt thiếu gia nhà ngươi, nếu không muốn hắn cứ ba ngày hai bữa chạy tới quấy rầy ta. Dù sao thì, hắn là cái loại ngay cả khoa cử cũng thi không đậu phế vật, căn bản không xứng với ta.
Không tin, ngươi có thể về hỏi lão gia nhà ngươi xem thử ta là ai, lại tự mình cân nhắc xem các ngươi có đủ tư cách cùng ta nói chuyện hay không."
Lời vừa ra, sắc mặt quản gia lập tức khó coi. Khi nãy bị Cố Thanh Nam nói mấy câu, ông ta còn chưa thấy gì. Nhưng giờ bị một tiểu ca nhi mặt nói thẳng mặt, còn vạch ra điểm yếu của thiếu gia nhà mình, ông ta thật sự cảm thấy mất mặt. "Thiếu gia nhà ta chính là kinh thành tài tử nổi danh..."
Ông ta còn chưa dứt lời, Bạch Kim Thời đã khẽ cười lạnh một tiếng, "Tài tử? Loại tài tử cử nhân cũng thi không đậu ấy à? Vậy thì phu quân ta đây đã thi đậu, nên gọi là gì? So với tài tử còn lợi hại hơn thì phải gọi là gì?"
"Tài tử plus." — Cố Thanh Nam thản nhiên bổ sung.
Bạch Kim Thời tuy không hiểu plus nghĩa là gì, nhưng nghe giọng điệu thì biết chắc là đang đứng về phía mình, sống lưng lập tức cũng thẳng lên không ít, càng thêm kiêu ngạo.
Quản gia cho rằng Cố Thành Nam sử dụng phương ngữ, tuy nghe không hiểu nhưng biết tám chín phần là đang mắng thiếu gia nhà ông ta không ra gì, sắc mặt tức khắc đỏ lên, đang định cãi lại thì đã nghe Cố Thanh Nam nói: "Giờ không còn sớm nữa, các ngươi không đi e là đóng cổng thành mất. Sợ là không đi được nữa."
Câu cuối rõ ràng là uy h**p.
Quản gia nghe hiểu, đây là địa bàn người ta, thật sự muốn gây chuyện, có khi bọn họ còn chưa kịp lên xe ngựa đã bị nhốt lại không ra được.
Không cần phí sức tranh cãi với bọn họ, quản gia cho rằng Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời cả đời này chỉ có thể ở huyện thành rách nát ấy, còn thiếu gia nhà mình trở lại kinh thành còn phải tạo dựng tiền đồ, những kẻ đáng thương ấy vốn không cần phải quan tâm. Ông ta bèn khẽ chắp tay, "Cố đại nhân bảo trọng."
"Bảo trọng. Không hẹn gặp lại, đừng tới nữa." Cố Thanh Nam mỉm cười xua tay, ý tiễn khách rõ ràng.
Quản gia vội vã mang người rời đi. Trong xe ngựa, Thừa Vinh bị bịt miệng, không thể nói lời nào, nhưng từng chữ Bạch Kim Thời vừa nói y đều nghe rõ.
Y hiểu ý. Bạch Kim Thời nói không phải cho người khác nghe, mà là đang cố ý ám chỉ y — hiện tại ngươi vô dụng, không thể đấu với Cố Thanh Nam, không chống nổi cha mẹ. Nhưng chỉ cần sau này thi đậu công danh, có địa vị, có quyền thế, y liền có thể đường đường chính chính đưa tay kéo Bạch Kim Thời thoát khỏi khổ hải.
Y nắm chặt nắm tay, ở trong lòng âm thầm thề: Chờ ta về nhất định khắc khổ đèn sách, thi đậu làm quan, đợi ngày công thành danh toại sẽ quay lại đón ngươi rời đi!
Đợi xe ngựa đi rồi, Cố Thanh Nam quay đầu lại nhìn Bạch Kim Thời, thấy cậu còn đang căng cứng cả người, liền đưa tay xoa nhẹ lên lưng cậu, "Ngươi bây giờ lợi hại rồi, còn học được cả cách mắng người."
Bạch Kim Thời nghe xong câu kia, khí thế lập tức xì hơi, dũng khí vừa rồi trong nháy mắt đều tan sạch, cả người cũng mềm nhũn như bông, "Nếu không phải có ngươi ở đây, ta cũng không dám đâu. Nói cho cùng thì, ta nhiều lắm chỉ là cáo mượn oai hùm thôi."
"Liền tính là cáo mượn oai hùm, cũng là tiểu hồ ly xinh đẹp." Cố Thanh Nam cười nói.
Lời này khiến Bạch Kim Thời đỏ cả vành tai, rõ ràng có vô số người từng khen cậu xinh đẹp, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần là Cố Thanh Nam nói một câu, cậu liền cảm thấy vui vẻ gấp mười lần.
"Chiêu công hôm nay thế nào?" Cố Thanh Nam lại hỏi.
"Cũng không tệ lắm. Hai mươi người, đều đủ, 12 ca nhi, 8 nữ nhân. Không nghĩ tới có nhiều người như vậy muốn ra cửa làm việc." Bạch Kim Thời vừa nói vừa cảm thấy chính mình hôm nay ở chợ dựng bàn chiêu công đúng là sáng kiến hiếm có. Ngày thường muốn gom được ngần ấy người, không khéo còn phải mất cả tháng.
Lần sau mà lại cần nhân công, có thể tiếp tục xài chiêu này.
"Ta hôm nay cũng có qua chợ xem thử. Bên kia hỗn loạn lắm, người chen người, đã xảy ra mấy vụ cãi cọ, suýt nữa đánh nhau. Ta liền dẫn bộ khoái đi ngăn lại một chút, tiện tay bắt luôn hai tên ăn trộm." Cố Thanh Nam nói đến đây vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang sướng âm ỉ, mấy chuyện vặt này không ngờ cũng tính vào nhiệm vụ chi nhánh của hệ thống.
Hồi mới xuyên qua, hắn suýt bị đám người đè chết mới cắn răng hoàn thành được một vụ án. Mà hôm nay, chỉ tùy tiện đi ngang qua chợ một vòng, đã được tính thêm năm vụ. Trước đó lại có một vụ là tổng sáu vụ, cộng lại còn thiếu bốn vụ nữa là hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, nhận được phần thưởng một vạn đồng tiền.
Khi đó hắn còn cảm thấy một vạn là một số tiền lớn kinh người, nhưng hiện tại mỗi lần thăng cấp, trò chơi lại thưởng một đống bạc lớn, chẳng mấy mà tích lũy tới năm sáu vạn đồng.
Chỉ là, tích cóp thì nhanh, mà tiêu cũng chóng. Mướn người làm, sắm công cụ, mua hạt giống, cây ăn quả, rồi cần câu, phân bón... sáu vạn bạc xoẹt một cái đã rớt còn mấy ngàn.
"Ngươi cũng tới chợ? Sao ta không thấy ngươi đâu?" Bạch Kim Thời nghi hoặc hỏi.
"Ta không muốn quấy rầy ngươi." Cố Thanh Nam vốn định để Bạch Kim Thời một mình hoàn thành chuyện này, nhưng lại không yên tâm, liền lén đi xem thử. Nhìn thấy người kia ngồi đàng hoàng sau bàn, nói chuyện rành rọt, chiêu người đâu ra đó, hắn giống như lão mẫu thân vui vẻ đến không khép được miệng. "Ta còn định chờ ngươi xong sẽ cùng ngươi về nhà, ai ngờ Thừa gia bên kia tới, ta đành phải quay về."
Hắn vốn định trước khi Bạch Kim Thời về phủ tiễn người đi, nhưng không nắm chắc thời gian, vẫn để cậu gặp được.
Hắn thấy sắc mặt Bạch Kim Thời trầm xuống, liền vội vàng đổi đề tài, "Gần đây bận rộn như vậy, ngày mai chúng ta cho mình nghỉ một ngày, câu cá nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!