Chương 43: (Vô Đề)

"Cay, kỳ thật chính là cảm giác đau. Nhưng là, càng cay càng cuốn." Cố Thanh Nam nói xong liền phát hiện Đạo Hoa đang dùng ánh mắt ngươi đúng là b**n th** mà nhìn hắn. Bản thân hắn cũng nhịn không được bật cười, loại lý luận đau mà nghiện này quả thật nghe có hơi kỳ lạ, nhưng nếu đổi lại thành càng cay càng cuốn, thì khác ngay.

Đạo Hoa vẫn là không thể lý giải nổi, cúi đầu nhìn ngón tay vừa đụng vào ớt cay, đến giờ còn âm ỉ nóng rát. Ngón tay còn nóng như vậy, đầu lưỡi nộn hơn, chẳng phải sẽ cay đến sưng lên? Trong lòng do dự vô cùng có nên theo vào ăn thử hay không, nhưng nghĩ đến Cố đại nhân nói sau này cửa hàng sẽ bán món liên quan đến ớt cay, vì tương lai sự nghiệp phát triển, y chỉ có thể theo vào.

Trên bàn đặt một cái nồi tròn, vây quanh nồi là các loại thức ăn chưa nấu: rau dưa xanh mướt, lát thịt thái mỏng, cá phiến mịn màng, viên tròn. Một bên khác lại bày từng chén nhỏ gia vị, đủ loại màu sắc hương thơm.

"Cái này ăn thế nào vậy?" Bạch Kim Thời chưa từng thấy qua kiểu ăn thế này, cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cái mùi cay thơm kia lại khiến bụng cậu réo vang.

"Ngồi xuống trước đã, ta giúp các ngươi." Cố Thanh Nam nói, đích thân xoay người đến bàn gia vị.

Lẩu có rất nhiều cách ăn, đặc biệt là phần gia vị chấm – có người thích làm đĩa, có người chỉ ăn nước tương đơn giản, có người lại mê tương vừng thơm ngậy. Cố Thanh Nam thì kiểu nào cũng thích, mỗi loại đều bỏ một chút: vừa cho tương vừng, vừa cho ớt bột, thêm dầu mè, tỏi giã, hành lá, rau hẹ hoa tương, chao, cùng một thìa háo du.

Tiếc là ở đây không gần biển, hắn từng dùng kỹ năng câu cá trong trò chơi câu được vài con hàu không đủ làm háo du. Rau hẹ hoa tương thì đang làm, còn chưa xong. Chao thì có thể đợi sau khi xưởng xay bột khai trương mới làm được.

Tạm thời, hắn đành chọn mấy loại gia vị đơn giản nhất, tuy lượng đồ giảm bớt, hương vị không ngon bằng sau này nhưng ở điều kiện hiện tại đã không tệ, không thể yêu cầu quá nhiều.

Sau này có điều kiện hơn, hắn có thể mở xưởng làm nước tương, xưởng giấm, tăng chất lượng sinh hoạt cho bản thân.

Hắn đưa nước chấm đến trước mặt Bạch Kim Thời và Đạo Hoa, "Lẩu này chính là bỏ mấy thứ muốn ăn như rau, thịt, cá... vào trong nồi nấu, đợi chín rồi vớt ra, chấm gia vị rồi ăn. Ưu điểm là muốn ăn gì thì bỏ nấy, mỗi người khẩu vị khác nhau, nhưng vẫn có thể ngồi lại ăn cùng nhau."

Đạo Hoa gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn là mờ mịt, "Nhưng mà mỗi người đều gắp đồ ăn bỏ vào nồi, đũa cũng thò vào trong vậy chẳng phải nước miếng sẽ rất nhiều à?"

"Liền biết các ngươi đang lo lắng cái này." Cố Thanh Nam từ bên cạnh lấy ra hai đôi công đũa mới, đưa cho mỗi người một đôi.

Đạo Hoa: "Tốt, không sao rồi."

Miệng thì nói không sao, nhưng y vẫn không dám thật sự gắp đồ trong nồi, y vốn là người cẩn thận.

Bạch Kim Thời thấy Cố Thanh Nam đang chờ mong nhìn mình, liền rất nể mặt thả một đĩa thịt vào nồi. Lát thịt thái mỏng, chỉ trong chớp mắt đã đổi màu, chín mềm.

Cậu gắp một miếng lên nếm thử, vị cay tê k*ch th*ch lưỡi nhưng không đến mức không chịu nổi, "Rất đặc biệt, ừm..."

Cậu lại thử cá phiến, rồi đến món mao bụng mà Cố Thanh Nam nhiệt tình đề cử. Trước kia cậu không ăn nội tạng, nhưng lần này là Cố Thanh Nam đề nghị, nên cũng không bài xích như thường. Không ngờ ăn vào trong miệng, lại giòn giòn thơm thơm, làm cậu sáng mắt, "Cái này ăn ngon quá."

"Thật sự ngon lắm sao?" Đạo Hoa ở bên cạnh nhìn thấy Bạch Kim Thời ăn đến vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

"Ta thấy rất ngon, so với món ăn thường ngày thì đậm đà hơn nhiều." Bạch Kim Thời vừa nói vừa ăn không ngừng, khiến Đạo Hoa cũng nhịn không được duỗi đũa gắp thử một miếng.

Chỉ là vừa mới ăn một miếng, Đạo Hoa đã không nuốt nổi, vội vàng phun ra, cả người như bị thiêu đốt, đứng tại chỗ nhảy nhót vài cái, rồi lập tức ôm một bình nước lên uống ừng ực.

Y cay đến quên luôn cả hình tượng, vừa há miệng vừa lấy tay quạt gió, "Cái này cũng quá cay đi! Như thiêu lưỡi ấy! Ta thật sự ăn không nổi! Ăn không nổi!"

Cố Thanh Nam cũng từng gặp nhiều người không ăn được cay, nhưng không ngờ Đạo Hoa lại phản ứng mạnh đến vậy. Xem ra sau này muốn làm món liên quan đến ớt, vẫn phải tính đến chuyện mời thêm đầu bếp tới bồi dưỡng vậy.

Hắn bảo người làm một nồi canh suông cho y, Đạo Hoa vội xua tay: "Ta thấy không ăn được kiểu này. Các ngươi cứ ăn đi, ta đi trước một chút!"

Nói xong, liền như chạy trốn, vội vội vàng vàng rời khỏi, giống như sợ ở lại thêm lát nữa sẽ bị tra tấn.

"Hắn không ăn thì chúng ta ăn vậy." Cố Thanh Nam quay sang rót cho Bạch Kim Thời một chén nước quả, "Ta trồng được một cây táo trong sân, kết quả xong thì đưa đến phòng bếp làm nước táo. Ngươi nếm thử xem."

Cây táo đó là hắn mua mầm cây trong trò chơi, mất mười sáu canh giờ mới kết trái, tuy thời gian tính ra là lâu so với lúa mì, nhưng vẫn nhanh hơn rất nhiều so với thế giới thực.

Hơn nữa, thời đại này trái cây vừa nhỏ vừa chua, trong khi giống cây từ trò chơi thì trái vừa to, vừa ngọt, nhiều nước, ăn vào không cần thêm đường cũng đủ vị.

Bạch Kim Thời vốn không thích ăn táo, nhưng vừa nhấp một ngụm nước táo liền cảm thấy khác biệt: là mùi táo, nhưng vị ngọt dịu, thanh mát, hoàn toàn không giống bỏ đường vào, là vị ngọt tự nhiên của trái cây thật sự, "Chỉ bỏ mỗi táo thôi sao? Hay có thêm gia vị gì?"

"Chỉ có táo. À đúng rồi, còn thêm một chút nước trong." Cố Thanh Nam nói, trong lòng còn tiếc không có đá lạnh. Thời tiết bây giờ chưa có tủ lạnh, hắn đang tính đến mùa đông đông sẵn mấy khối băng, cất vào không gian trữ vật, đợi đến hè năm sau mang ra dùng.

Bạch Kim Thời gật đầu, khen rất ngon, Cố Thanh Nam lại đưa cho cậu một quả táo lớn bóng loáng, "Cắn thử cái này đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!