Chỉ chốc lát sau, nha hoàn dẫn đường quay đầu nói với bọn họ, "Tới rồi, Cố phu nhân đang ở bên trong."
Bọn họ nghe thấy tiếng cửa được đẩy ra, tất thảy đều cúi đầu thấp tới mức chỉ có thể trông thấy chân hai người bên trong phòng. Họ chưa bao giờ thấy qua xiêm y phấp phơi, chất vải mịn bóng đến vậy. Mỗi người chỉ quanh quẩn với mảnh áo vải thô sờn cũ, nhan sắc khó coi, nhìn thấy cảnh đó, ai nấy đều sững người. Một lúc sau, không biết là ai mở miệng hô một tiếng "Cố phu nhân", những người còn lại cũng lập tức quỳ xuống, rối rít hô theo.
"Đều đứng lên đi, nhà ta không có mấy cái quy củ đó." Bạch Kim Thời dịu giọng nói.
"Nhưng vẫn phải có chút quy củ. Về sau đều gọi là Bạch phu lang, không cần gọi Cố phu nhân." Đạo Hoa ở một bên bổ sung.
Mấy thím nghe xong liền nghĩ, nói trắng ra là của hồi môn phong phú, xưởng Cố đại nhân mở đều từ tiền của Bạch Kim Thời. Có tiền thì lời nói có giá, đến cả danh xưng cũng là Bạch phu lang. Xem ra Cố đại nhân vẫn là người bị vợ quản nghiêm, ở nhà phải nghe theo phu lang, sau này bọn họ cứ nịnh bợ Bạch Kim Thời là được.
Mấy người lập tức sửa miệng, "Bạch phu lang!"
Những người khác nghe xong, cũng vội vàng bắt chước hô theo.
"Được rồi, đều đứng lên cho ta nhìn một lượt." Bạch Kim Thời đợi họ đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng người. Tuy y phục cũ nát, nhưng sạch sẽ gọn gàng, tóc tai và móng tay đều được chải gọt đâu vào đấy, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vừa lòng.
"Ta kêu các ngươi đến đây hôm nay, chính là muốn thử một chút, xem các ngươi ai giỏi việc gì."
A Hồng nghe tới đó, toàn thân cứng lại, tim như bị dìm vào nước lạnh. Nàng biết, nếu Bạch phu lang không nhận nàng, thì nàng thật sự chỉ còn đường nhảy giếng.
"Trong số các ngươi, ai nấu ăn khéo? Ai biết tính sổ sách?" Bạch Kim Thời muốn chọn ra một người để bồi dưỡng thành trướng phòng tiên sinh. Tuy bản thân đã học được cách xem sổ sách, nhưng cậu không thể mỗi ngày đều túc trực trong quán, về lâu dài chắc chắn không xoay xở kịp.
Tốt nhất là chọn Đạo Hoa
- người đã quen tay quen việc, biết bếp núc lẫn sổ sách, nhưng Đạo Hoa hiện tại đã kiêm luôn chưởng quầy kiêm đầu bếp, gánh thêm việc tính toán sổ sách e rằng quá tải. Mà trong huyện thành này, ca nhi hay nữ tử biết chữ tính toán quả thật hiếm hoi, có thể nói là đếm không đủ mười đầu ngón tay, muốn bồi dưỡng từ đầu lại càng khó khăn.
Lúc trước, Cố Thanh Nam lập xưởng gạch với xưởng gỗ, cũng phải tìm trướng phòng tiên sinh từ trong đám học đồ. Một người từng làm học việc trong tửu lâu, người còn lại là học trò ở tiệm cầm đồ.
Hai người học đồ kia, theo quỹ đạo vốn có, phải đợi đến khi sư phụ già yếu không làm nổi, hoặc bất đắc kỳ tử thì mới có cơ hội lên thay. Nếu không nhờ có Cố Thanh Nam, e rằng bọn họ phải tiếp tục mài sàn ba bốn chục năm nữa mới tới lượt lên làm trướng phòng tiên sinh.
Ngoài hai người kia, mấy cửa tiệm khác cũng có học đồ, nhưng không ai dám tới cạnh Cố Thanh Nam, sợ sư phụ biết được, sẽ dạy dỗ, cho nên vừa nghe đến là bỏ chạy. Nhưng bỏ chạy thì bỏ, trong lòng ai cũng âm thầm hâm mộ hai người ấy.
Cố Thanh Nam thật ra cũng đang tính mở một lớp, chuyên bồi dưỡng một đám kế toán, để sau này mở rộng xưởng, mở thêm tiệm thì khỏi lo thiếu người. Ý tưởng ấy vừa vặn trùng hợp với Bạch Kim Thời.
Cố Thanh Nam còn dạy cho Bạch Kim Thời một bộ cách ghi sổ mới ngắn gọn, dễ hiểu,. Lúc rảnh, cậu lại lôi Đạo Hoa ra làm thí nghiệm sống, vừa dạy vừa sửa.
Đạo Hoa ngày trước tuy có mở quán mì, chuyện tính toán sổ sách cũng do y làm, nhưng chỉ tính nhẩm chứ không biết viết. Giờ thì phải dạy từng chữ một, chậm rãi chỉ từng nét như vỡ lòng.
Mấy người mới tuyển vào, cậu cũng định dạy viết chữ, cho học cùng Đạo Hoa từ đầu. Cậu muốn ít nhất trong vòng mấy tháng, dạy họ biết được một ít chữ đơn giản, biết cách ghi sổ, để chờ ngày quán khai trương có thể vào làm việc.
Từ ngày cậu biết đọc biết viết, mới phát hiện trước đây mình đã từng ngốc tới cỡ nào. Giờ cậu muốn tiệm của mình, bọn tiểu nhị đều biết chữ, thậm chí cả huyện thành này, ca nhi và nữ tử đều phải biết đọc, không làm ngốc tử cả đời.
Khi hỏi đến ai biết nấu cơm, ai nấy đều vội nói mình biết làm, từ nhỏ nấu cơm trong nhà, tay nghề không tệ. Nhưng vừa hỏi đến chuyện tính toán thì không ai lên tiếng.
Bạch Kim Thời đưa ra vài phép toán đơn giản trong phạm vi cộng trừ một trăm, mà có người đếm đầu ngón tay mãi cũng không tính xong, còn có người trực tiếp bỏ cuộc, nói mình tính không nổi, khỏi tính còn hơn.
Việc này, Bạch Kim Thời và Đạo Hoa đều đã liệu trước. Nhưng Bạch Kim Thời vẫn không từ bỏ, "Về sau đã làm trong tiệm ta, thì phải học viết chữ, có ai có ý kiến không?"
Mọi người vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến, nhưng đều mang vẻ buồn rầu, "Viết chữ là tài học của nam nhân, chúng ta học được sao?"
"Các ngươi cũng đâu thiếu tay thiếu chân, sao lại học không được?" Đạo Hoa hỏi lại.
Câu này vừa ra, mọi người không dám hé môi nữa, đồng loạt nói có thể học, sẽ cố học.
"Được, vậy để Đạo Hoa đưa các ngươi đến phòng bếp, thử làm vài món coi sao, ai nấu ngon thì ở lại bếp, ai không hợp sẽ được sắp xếp việc khác." Bạch Kim Thời nhìn về phía hai thím nãy giờ nói năng lanh lẹ nhất, hai người ấy tuổi khoảng 37, 38, so với mấy thím ngoài bốn mươi khác thì trẻ và nhanh nhẹn hơn nhiều, "Hai vị này không cần nấu, về sau làm tiểu nhị, phụ trách gọi món cho khách."
Hai người kia vốn dĩ muốn làm tạp vụ, nghe phải làm tiểu nhị thì hơi không tình nguyện. Nhưng khi nghe nói tiền công của tiểu nhị cao hơn, lập tức vui vẻ đồng ý ngay tắp lự.
Những người còn lại được đưa vào phòng bếp thi tay nghề, xem ai có thiên phú, tay nghề tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!