Tin tức này vừa truyền ra, trong đám người liền như nổ tung, người thì hớn hở mừng rỡ, kẻ lại thở dài tiếc nuối.
Người vui mừng là bởi vì nhà họ cũng có một người vừa mới thủ tiết, hoặc là nữ tử, hoặc là ca nhi. Có người lại nghĩ ngay đến mẫu thân mình, cũng là quả phụ, năm đó khi trượng phu qua đời, tuy đã thành niên, nhưng mẫu thân nay cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, vừa khéo phù hợp điều kiện thím thủ tiết kia.
Còn những người tỏ vẻ đáng tiếc thì đã bắt đầu hối hận, lúc trước vì sĩ diện, vì lo lắng miệng đời, cư nhiên đuổi nữ nhi hoặc ca nhi quả phụ ra khỏi cửa, kết quả có người treo cổ, có người nhảy sông, có người bỏ xứ đi biệt tăm, sống chết chẳng rõ. Nếu như sớm biết có chuyện tốt thế này, thì có khi còn giúp nhà kiếm được một phần tiền công.
Ai cũng biết Cố đại nhân hào phóng, mở xưởng gạch cùng xưởng gỗ đều đãi ngộ hậu hĩnh. Nghe nói lần này mở cửa hàng, tiền vốn đều là phu lang nhà hắn bỏ ra, đã là huyện lệnh phu nhân mở tiệm cơm, khẳng định sẽ càng hào phóng hơn nữa, tiền công trả ra cũng nhất định là cao nhất trong cả huyện thành này.
Bên ngoài, tiểu nhị một tháng lĩnh được một đồng bạc, nơi khác khá hơn thì may ra được hai đồng. Huyện thành nhỏ, dân nghèo nhiều, dù chỉ một đồng bạc mỗi tháng, cũng đã có một đống người tranh nhau đi làm.
Một đồng bạc tuy ít, nhưng đủ nuôi một nhà ăn no mặc ấm. Những việc khác tiền còn ít hơn, người làm thì nhiều, cuối năm chẳng ai dám chắc không có nhà đói rét.
Vậy nên vừa nghe đến huyện lệnh phu nhân mở tiệm cơm, ai nấy đều tiếc nuối mình chậm chân, không thể giành được suất công việc kia, bỏ lỡ mỗi tháng hai ba đồng bạc.
Cả phòng chỉ có tam thẩm và hai thím khác là vẻ mặt vui tươi, sắc mặt hồng hào, lập tức vây lấy Đại Tráng hỏi han, "Chừng nào thì cần người? Khuê nữ nhà ta vẫn đang rảnh rỗi ở nhà, mai ta cho nó tới liền!"
"Ca nhi nhà ta tay chân lanh lẹ, trước kia xuất giá còn nổi tiếng chịu thương chịu khó, nếu không phải bị cái tên trượng phu đoản mệnh kia hại thảm, cũng chẳng thành quả phụ, ngươi giúp nói một câu trước mặt Cố đại nhân đi!"
Mấy người mồm năm miệng mười vây quanh Đại Tráng, hận không thể lập tức dắt người đến giao tận tay cho hắn.
"Tiệm cơm kia chính là ở ngay trên phố lớn, các ngươi đi ngang sẽ thấy. Nghe nói muốn xây thành ba tầng đó."
"Ba tầng lầu? Trời ơi, cũng chỉ có Cố đại nhân mới có bản lĩnh làm ra được chuyện lớn như vậy. Trong huyện thành này có ai dựng nổi ba tầng lâu đâu!" Bọn họ không nhịn được cảm thán.
Ca tụng thì ca tụng, nhưng chỉ một chốc sau đã bắt đầu rục rịch tính toán, "Lớn như vậy, phải gọi là tửu lầu chứ, sao chỉ ba người xoay xở nổi? Ngoài sư phó đứng bếp, cũng còn cần tiểu nhị hỗ trợ bên trong, đừng tưởng ca nhi nữ tử biết nấu cơm là được, tiệm cơm làm ăn lớn phải có nam nhân nấu mới đủ sức."
"Còn có chuyện chuyển hàng, khuân vác, ít thì cũng cần tới mười mấy người, hai ca nhi một nữ tử lo sao xuể? Bằng không ngươi lại nói với Cố đại nhân một tiếng, chúng ta tuy là nam, nhưng có sức khỏe, lại an phận, nhất định sẽ không dám đụng chạm quan phu nhân đâu!"
"Cho nên ta còn muốn nhờ các vị thúc thím giúp một tay, dựa theo ý của Cố đại nhân, hỗ trợ tìm vài người thích hợp làm tiểu nhị trong tiệm cơm." Đại Tráng vừa nói, vừa liếc qua mấy gương mặt không mấy tình nguyện kia, "Nghe nói Cố đại nhân còn muốn dựng một xưởng gia công vật liệu gỗ. Trong núi sẽ có người phụ trách đốn cây, sau đó chở về huyện thành để xử lý. Đến lúc đó còn cần không ít nhân lực.
Nếu lần này ai có thể giúp đỡ đưa tới vài người thích hợp cho tiệm cơm, ta nhất định sẽ vì các ngươi mà nói vài câu hay trước mặt Cố đại nhân, để trong lòng đại nhân lưu lại một ấn tượng tốt. Sau này xưởng gỗ mở ra, người đầu tiên được gọi tới làm việc sẽ là các ngươi. Nếu Cố đại nhân vui lòng, biết đâu còn có thể cho một ai đó lên làm tiểu quản sự."
Một lời này của Đại Tráng vừa nói ra, mấy người ban nãy còn mang vẻ dửng dưng lập tức như thấy được hy vọng. Ai cũng biết hiện tại Đại Tráng được Cố đại nhân coi trọng, đệ đệ hắn làm xưởng trưởng xưởng gạch, còn đám anh em bà con đều được vào làm công với đãi ngộ tốt. Nếu có thể khiến hắn vì mình nói vài câu, cuộc sống sau này ắt sẽ bớt khổ.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, mấy người kia đã chen nhau tiến lại gần, rối rít nói rằng nhà mình biết có người rất phù hợp.
Đại Tráng nói, "Các ngươi cứ báo trước một tiếng cho những người đó, vài hôm nữa mang tới cho Cố phu nhân xem mặt. Làm tốt, lợi lộc không thiếu phần các ngươi."
Đám người đó như một tổ ong vỡ chạy tán loạn khỏi nhà Đại Tráng.
Chỉ còn lại tam thẩm và hai thím khác ở lại, nắm tay Đại Tráng mà hỏi dồn khuê nữ với ca nhi nhà họ có thể được chọn không, còn hỏi Cố đại nhân với Cố phu nhân thích gì để về bảo con cái chuẩn bị.
"Chỉ cần siêng năng, chịu khó là được. Cố đại nhân còn nói, có thể bao ăn bao ở. Ai không tiện ở nhà thì ở luôn trong tiệm cũng được. Tiền công cụ thể thế nào thì khi nào gặp Cố phu nhân, người sẽ nói rõ." Đại Tráng thấy các bà sốt sắng quá liền nhắc nhở, "Tiệm cơm hiện tại còn chưa dựng xong, e là phải chờ thêm một hai tháng. Các ngươi chờ nổi không?"
Ba người vội vã gật đầu như gà mổ thóc. Ban đầu còn ghét bỏ ca nhi khuê nữ bị nhà chồng đuổi về là xui xẻo, từng tính chuyện trục xuất khỏi gia môn hoặc ép tái giá, vậy mà chỉ trong chớp mắt, sắc mặt liền đổi, biến thành quý như trân châu.
Trong huyện thành này, ai cũng biết ngày thường sống không dễ. Thành thân rồi thì tiền sính lễ cũng chẳng bao nhiêu, nếu lại chẳng có con, hoặc chồng vừa chết là bị đuổi, bị đồn khắc phu, thanh danh hỏng nát, thì càng khó mà gả đi. Có người muốn gả cũng chỉ đổi được vài đồng tiền cưới, vậy mà vào tiệm cơm Cố phu nhân làm, chỉ cần vài tháng là kiếm được chừng ấy, lại còn có công việc ổn định.
Vậy nên đừng nói một hai tháng, dẫu phải chờ cả năm, các bà cũng nguyện ý. Dù sao khi chưa gả đi, cũng nuôi con cả mười mấy năm, không phải chỉ vì tiền sính lễ mà còn vì có thể làm việc nhà, giúp mình đỡ vất vả.
Bạch Kim Thời sau đó biết được, Cố Thanh Nam đã giúp cậu tìm sẵn một nhóm tiểu nhị, rảnh rỗi thì có thể cho gọi tới xem mặt trước. Cậu không khỏi ngẩn ra, rõ ràng Cố Thanh Nam từng nói sẽ hỗ trợ, nhưng không ngờ mới đó đã tìm được đến tám người, mà lại đều là phu lang và thím. Trong tám người có bốn người là quả phụ, bốn người còn lại là các thím đã từng gả chồng, có người vẫn còn trượng phu, có người tuy không còn chồng nhưng có mấy đứa con trai, làm việc nhanh nhẹn, đầu óc cũng linh hoạt, lúc bận không cần ở lại trong tiệm, đỡ chật chội.
Còn lại bốn quả phụ thì dự định sẽ ở trong tiệm, tuổi lớn nhất cũng chỉ 33, nhỏ nhất 22, đều là người còn trẻ, có sức lao động.
Cố Thanh Nam bảo cậu trước tiên xem qua mấy người này, nếu thấy được thì chọn lấy, định xong có thể sắp xếp huấn luyện sớm một chút, tránh để đến lúc tiệm khai trương lại lóng ngóng, ảnh hưởng đến danh tiếng.
"Ngươi có thể định ra quy định của tiệm, còn có cách tiếp đón khách nhân sau khi vào tiệm, nên nói những lời nào, nên hành xử ra sao, mấy thứ đó đều có thể giao cho bọn họ." Cố Thanh Nam vừa nói, vừa nhớ lại thời còn đi học đại học. Khi ấy hắn từng đi làm thêm ở quán nướng, từng bán quần áo, mà mấy chuỗi cửa hàng lớn đều sẽ tiến hành huấn luyện nhân viên, bắt bọn họ học lời thoại tiếp khách như xin chào quý khách, mời quý khách đi bên này, mời ngài xem qua món này vân vân.
Mấy câu ấy nghe qua thì đơn giản, nhưng khi tất cả đều dùng lời thống nhất, phối hợp với động tác nhịp nhàng, thì cả cửa hàng lập tức trở nên chuyên nghiệp và có khí thế hơn hẳn tiệm nhỏ lẻ đầu phố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!