Sủi cảo hấp thật sự rất ngon, Bạch Kim Thời ăn xong còn đóng gói một phần mang về cho Cố Thanh Nam.
Khi cậu trở về, hai công cụ người đang gieo một mầm xanh gì đó cậu không biết. Cố Thanh Nam thì ở bên cạnh hớn hở như chờ xem bảo bối.
"Đây là đang trồng gì vậy?" Bạch Kim Thời đưa hộp sủi cảo cho Hạch Đào, để nàng hâm nóng lại.
"Ớt cay, chờ trồng xong, ngươi nếm thử sẽ biết nó có bao nhiêu mỹ vị." Cố Thanh Nam kéo tay Bạch Kim Thời về phòng, "Ta còn có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi. Đậu nành đã gieo xong rồi, hiện tại muốn làm sữa đậu nành, đậu phụ, cần tìm một chỗ để dựng nơi xay bột, rồi gom thêm người làm. Việc này giao cho ngươi."
Nghe đến hai chữ đậu phụ, sắc mặt Bạch Kim Thời thoáng thay đổi.
"Làm đậu phụ à..." Từ sau khi rời khỏi nhà cha mẹ nuôi, cậu cứ tưởng đời này sẽ không bao giờ còn dây dưa với hai chữ đậu phụ nữa. Không ngờ Cố Thanh Nam lại muốn cậu làm đậu phụ, "Phải mở nhiều cửa hàng vậy sao? Ta thấy huyện thành đã có chỗ bán đậu phụ rồi, trong thành cũng không có mấy người, nếu chúng ta lại mở thêm, chỉ sợ bán không nổi."
"Nơi xay bột kia sẽ hợp tác với lò gạch và thực đường của nha môn, mỗi ngày đưa hàng qua đó." Cố Thanh Nam sau khi mở tiệm gạo, để một tiệm gạo nhà khác ở huyện thành đưa lương thực qua cho lò gạch và nhà ăn nha môn.
Lương thực tiệm nhà bọn họ bán ra còn to tròn bóng đẹp hơn nhà kia bán, người người cứ thế tới tiệm họ mua, còn lương thực của nhà kia không bán được thì Cố Thanh Nam để họ đưa tới nhà ăn nha môn, kiếm lời còn nhiều hơn trước, chưởng quầy còn phấn khích hơn.
Chỉ cần không giống như Cố nhị bá, hắn sẽ không ép người khác rơi vào đường cùng.
Cố Thanh Nam nhìn thần sắc Bạch Kim Thời, mơ hồ cảm thấy đối phương vẫn có chút do dự, "Ngươi là sợ lỗ vốn?"
Bạch Kim Thời lập tức lắc đầu, "Hiện tại các cửa hàng, xưởng nhà ta đều đang kiếm lời, vốn bỏ ra chẳng mấy chốc sẽ lấy lại. Chỉ là... Trước kia ở nhà cha mẹ nuôi, ta làm đậu phụ từ nhỏ tới lớn, ta không muốn làm nữa."
Kỳ thật cậu vốn không định nói, không muốn kéo chân sau Cố Thanh Nam nhưng nghĩ đến Cố Thanh Nam dặn về sau có chuyện gì đều phải nói ra, đừng giấu trong lòng, giống như chuyện Thừa Vinh khi đó, chính mình tự suy diễn, cuối cùng suýt bỏ nhà đi chỉ vì hiể lầm.
Chỉ là, nói xong rồi, cậu lại hơi hối hận. Sợ Cố Thanh Nam sẽ trách cậu.
Ai ngờ Cố Thanh Nam nghe xong rất vui mừng, "Không muốn làm thì nói sớm một chút là được rồi. Chớ có vừa không muốn làm, vừa cố nhịn trong lòng, làm lâu rồi hai ta sinh ngăn cách. Về sau có chuyện gì thì cứ nói. Hai ta không thể có bí mật."
Bạch Kim Thời nhớ tới chuyện Cố Thanh Nam phương diện kia không được cũng đều thẳng thắn nói ra với mình, quả thật là chẳng có bí mật gì, "Vậy đậu phụ kia phải làm sao?"
"Ta tìm người khác làm là được. Huyện thành không thiếu người muốn có việc làm. Hơn nữa làm đậu phụ vốn là tay nghề tổ truyền, bình thường chẳng ai chịu dạy người ngoài, giờ ta trả công, còn dạy cả cách làm, khẳng định không ít người tranh nhau tới."
"Chính là nếu bọn họ học xong rồi tự mở tiệm riêng thì sao?" Bạch Kim Thời lo lắng.
"Vậy thì đổi người khác. Trước khi làm ta sẽ nói rõ, để họ tận mắt nhìn lò gạch, nếu muốn trở thành Cố nhị bá thứ hai, có thể đi, ta không giữ." Cố Thanh Nam nhếch khóe môi.
Giọng tuy nhẹ, miệng còn cười, nhưng sát khí lại nhàn nhạt tỏa ra. Người bình thường nào dám chọc vào huyện lệnh? Càng đừng nói cái huyện lệnh này còn có thể cười nói chuyện hù dọa người như không.
Trước khi Bạch Kim Thời gả cho Cố Thanh Nam, người trong kinh thành không thương hại thì cũng coi thường cậu, ai cũng tiếc cậu bị gả cho một huyện lệnh nho nhỏ, cả đời này đều đi tong rồi, theo Cố Thanh Nam quá khổ. Nhưng cậu lại cảm thấy, gả cho Cố Thanh Nam là chuyện an tâm nhất. Ở cái huyện thành nhỏ bé này, Cố Thanh Nam chính là trời. Tất cả mọi người đều phải nghe lời hắn, cậu chẳng sợ bị bắt nạt. Ở chỗ này, cậu tự do tự tại, còn vui vẻ hơn khi gả vào nhà cao cửa rộng.
Hồi còn ở kinh thành, cậu nghe nói không ít nhà phú quý đầy quy củ, chỉ nghe thôi đã thấy khó thở, nào được tự tại như bây giờ.
[Làn đạn: Tiểu mỹ nhân nhà ông nhìn ông kìa, ánh mắt càng lúc càng sùng bái!]
[Làn đạn: Erm rơi vào bể tình rồi! Nam ca ông tạo nghiệt gì vậy hả? Thẳng nam mà cũng câu dẫn người ta thành ra thế này!]
[Làn đạn: Ông phụ trách đi! Làm tiểu mỹ nhân ba năm sinh hai đứa gì đấy!]
Cố Thanh Nam nhìn làn đạn mà hoảng, quay đầu nhìn lén Bạch Kim Thời, cậu ấy thích mình hả? Không thể nào, hắn không giống Thừa Vinh, không phải phổ tín nam, không tin cậu sẽ thích hắn.
Lớn lên đẹp như vậy, chắc chắn không ít người theo đuổi, sao có thể thích hắn chứ. Nhất định là bị kỳ đ*ng d*c ảnh hưởng, hoặc là vì nghĩ lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nếu bọn họ không thành thân, còn lâu Bạch Kim Thời mới để ý đến hắn.
"Đúng rồi, ta mua sủi cảo cho ngươi, ngươi không ăn thì lạnh mất." Bạch Kim Thời vội kéo tay hắn lôi về phòng ăn.
"Các ngươi hôm nay ra ngoài ăn?" Cố Thanh Nam nhớ tới trước đây học đại học, bạn cùng phòng sẽ hay mua cơm cho nhau, nhưng được người nhà mua cho thì là lần đầu.
Hắn coi Bạch Kim Thời như đồng đội, mà cậu thì coi hắn là người nhà, cho hắn cảm giác có gia đình, hắn liền không thể cứ coi người ta là đồng đội nữa.
"Vẫn còn ấm, là mua ở tiệm gần nhà à?" Cố Thanh Nam ăn một cái, quả thật không tệ. Tuy không bằng đồ ở tương lai nhưng ở huyện thành nghèo này thì không thể bắt bẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!