Bên này vốn dĩ cũng từng phồn hoa, chỉ tiếc mấy năm liên tục thiên tai, phần lớn dân cư hoặc bỏ xứ tha hương, khiến huyện thành dần cô quạnh, người cô quạnh, lòng cũng lạnh, lại càng không giữ nổi người trẻ tuổi.
Võ quán hai mươi năm trước không tồi, chẳng qua hiện tại đã chẳng còn ai, cơm còn không ăn đủ no, ai rỗi hơi luyện võ.
Sư phó võ quán họ Võ, gần 50 tuổi, thân thể cường tráng, nhìn qua trẻ khỏe dẻo dai. Mấy người con trai cũng đã hai mươi mấy ba mươi, ai cũng không muốn ở mãi cái địa phương vừa nghèo vừa chán này, đều muốn tới thành thị lớn kiếm cơ hội đổi đời.
Bọn họ vốn tính hôm nay rời thành, đi tới trấn lớn hoặc huyện lỵ phồn hoa nào đó dựng sân bán nghệ, kiếm được chút tiền rồi thuê chỗ dựng võ quán lại từ đầu, truyền quyền pháp của nhà mình.
Ai ngờ vừa mới ra cửa đã gặp Cố Thanh Nam, tán gẫu vài câu đã bị hắn cản lại, mời làm chỉ đạo võ thuật cho bộ khoái của nha môn, không những đưa cả ông và ba đứa con vào biên chế mà còn có mức lương cao.
Thân phận địa vị nâng lên, có tiền công và cuộc sống ổn định, cũng không cần xa quê, Võ sư phó vô cùng phấn khởi. Nhưng mấy đứa con ông thì ngược lại, họ không muốn ở lại nơi nghèo khó này, ở nơi phồn hoa phố thị chắc chắn sẽ tốt hơn, cơ hội cũng nhiều hơn.
Thế nhưng họ dắt díu già trả, mỗi người đều có mấy đứa con thơ, vốn dĩ ban đầu cả nhà cùng đi còn có thể chăm lo nhau, nhưng nhỡ ra ngoài gặp thổ phỉ, một mình biết quyền pháp cũng không chống lại nổi mấy chục tên, chứ đừng nói phải bảo vệ cả trẻ con. Lại thêm từ nhỏ đã quen nghe theo phụ thân, cuối cùng vẫn là đi theo về nha môn.
Cố Thanh Nam dẫn bọn họ lại đây, "Võ sư phó, từ hôm nay ngài phụ trách huấn luyện cho họ. Mỗi ngày buổi sáng hai canh giờ, buổi chiều hai canh giờ. Ai không chịu nghe ngươi, ngươi nói với ta, ta sẽ phạt họ."
"A?" Bộ đầu lập tức nhảy dựng, "Một ngày mới mấy canh giờ, toàn bộ dùng để luyện võ? Đại nhân, chúng ta còn tuần phố thế nào?"
"Có phải luyện các ngươi thành cao thủ võ công đâu. Huấn luyện vài tháng thôi, chờ luyện ra được một nhóm có thể dùng, sẽ chia người đi tuần. Lúc đó còn có thể chiêu thêm tân nhân, phân việc hợp lý. Huấn luyện không xong thì các ngươi tuần tra được ai?" Cố Thanh Nam liếc mắt nhìn một bộ đầu, chỉ chỉ hắn, "Trên người nồng mùi rượu, ta lại thêm một quy định, sau này trong giờ công vụ cấm uống rượu. Ai vi phạm, cách chức. Ngươi là bộ đầu, quản không được người của mình, ta tính sổ với ngươi trước tiên.
Ai uống rượu, ngươi chịu trách nhiệm."
Bộ đầu nghe đến đây cả kinh, gã dựa thân phận bộ đầu này mà vào hét ra oai trước đám bộ khoái, nếu bị cách chức sẽ bị người khác trả thù.
Gã quay đầu nhìn đám bộ khoái, về sau phải quản nghiêm đám tiểu tử này.
Cố Thanh Nam nói với đám bộ khoái, "Các ngươi không cần không phục. Về sau ta sẽ cùng các ngươi huấn luyện, các ngươi luyện bao lâu, ta cũng luyện bấy lâu."
Hắn cũng muốn học võ, hiện tại có sẵn huấn luyện viên, không học thì quá phí..............
Bạch Kim Thời dắt theo Đạo Hoa tới cửa hàng bên kia, thấy nhóm công nhân đang tháo dỡ tiệm cũ nát, từng mảng từng mảng mục nát bị gỡ xuống, bụi đất bay lên, nhưng trong lòng cả hai người lại vô cùng vui vẻ. Dỡ bỏ cũ nát, bắt đầu lại từ đầu.
Đạo Hoa mời Bạch Kim Thời ăn cơm, "Ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, ta còn chưa kịp cảm tạ."
"Cảm tạ cái gì chứ? Ta cũng cần một người làm chưởng quầy, coi như ngươi giúp ta thực hiện giấc mộng đi." Bạch Kim Thời khi còn nhỏ sống ở nhà cha mẹ nuôi làm trâu làm ngựa, ngày ấy cậu chỉ có một mộng tưởng nho nhỏ, sau này tự mở cửa hàng của mình, không làm thuê cho ai nữa.
Sau khi tìm được cha mẹ ruột, vào phủ trưởng công chúa, cậu không cần làm việc, giấc mơ kia bỗng trở nên quá nhỏ bé, trưởng công chúa không cho phép cậu làm vậy.
Hiện tại, từng bước từng bước bắt đầu từ tiệm ăn nhỏ, từ dỡ cửa hàng, tu sửa lại, làm mọi chuyện bằng tay mình, cậu mỗi ngày đều thấy vui, ban đêm còn khó ngủ vì háo hức.
"Nhưng ta vẫn muốn đãi ngươi một bữa, bằng không trong lòng không yên," Đạo Hoa rút ra túi tiền, "Chỉ là bạc không nhiều, đành ăn tạm món đơn giản chút. Gần tiệm mì cũ có một quán sủi cảo hấp. Muốn thử không?"
Bạch Kim Thời nghe vậy, biết y hoài niệm quán mì nhỏ kia, đúng hơn là nhớ kỷ niệm với phu quân, giờ muốn đến nhìn một chút, lại còn lấy cớ mời cậu ăn cơm.
Bạch Kim Thời không vạch trần, chỉ mỉm cười, thuận theo nói, "Ta rất ít ăn sủi cảo hấp, vậy cùng đi nếm thử."
Trước khi lên xe, cậu cố ý nghiêng đầu thì thầm vào tai Cố Nhị Ngũ: "Từ con đường quán mì cũ kia đi."
Cố Nhị Ngũ là người lanh lợi, lập tức gật đầu, "Biết rồi ạ."
Ra khỏi cửa, Bạch Kim Thời cố ý kéo màn xe lên, "Thời tiết hôm nay không tồi, phơi nắng một chút, tiện thể ngắm cảnh."
Cậu còn nhớ lời Cố Thanh Nam dặn, muốn cậu quen thuộc với huyện thành, để sau này dễ bề vẽ sơ đồ quy hoạch.
Đạo Hoa nhìn cậu, ánh mắt đầy cảm kích, nhưng không ai nói toạc ra.
Xe đi ngang qua quán mì cũ, vừa nhìn tới liền thấy trước cửa cực kỳ náo nhiệt, người ra kẻ vào không ngớt.
"Cửa hàng này đổi chủ rồi? Sao nhanh như vậy đã khai trương?" Bạch Kim Thời vừa nói vừa quay sang nhìn, thấy sắc mặt Đạo Hoa đột nhiên trắng bệch, lộ vẻ kinh hoảng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!