Cố Tam Kim tuy rằng đầu óc có hố, nhưng cũng là bảo bối trong lòng nhị bá mẫu. Nay nghe Cố Thanh Nam mắng vậy, bà ta lập tức không nhịn nổi, "Ngươi không cần làm căng thế. Chúng ta là cho ngươi một bậc thang, ngươi liền bước xuống một chút, chẳng lẽ còn muốn giằng co quan hệ trong tộc đến mức không thể vãn hồi?"
"Ngươi cho ta bậc thang, ta liền phải bước xuống? Đừng quên các ngươi trước đây đã làm những gì? Thiếu chút nữa hại ta mất mạng, hiện tại lại muốn ta cười mà tha thứ các ngươi?" Cố Thanh Nam cảm thấy rất buồn cười. Cùng một họ thì thế nào? Lại không phải thân sinh phụ mẫu, dựa vào đâu mà muốn hắn rộng lượng?
"Con à, đừng nói lời khó nghe như vậy. Bọn họ đều biết sai rồi." Bà bà còn vỗ vỗ tay nhị bá cùng nhị bá mẫu, "Đến, ta thay ngươi đánh họ xả giận."
Cố Thanh Nam nhìn động tác giả vờ đánh nhẹ kia, cảm thấy rất buồn cười. Cảnh tượng giống như nãi nãi trong nhà đang dỗ dành một đứa cháu ba tuổi: cái bàn hư dám đụng đau cháu ta, đánh nó! Cái sàn hư dám làm cháu ta ngã đau, đánh nó!
Loại tình thương trẻ con này đặt trên người hắn
- một nam nhân hơn hai mươi thật sự chẳng có chút tác dụng nào.
Tộc trưởng nhìn vẻ lạnh nhạt của hắn, rốt cuộc cũng lên tiếng, "Ta mặc kệ ngươi hiện tại làm quan lớn cỡ nào, ngươi vẫn mang họ Cố, là người nhà họ Cố chúng ta. Nhị bá ngươi nhất thời hồ đồ, ngươi là tiểu bối, nên khoan dung độ lượng, bắt tay giảng hòa mới là đúng."
Nhị bá mẫu còn chưa hết giận vì câu Cố Tam Kim thiểu năng kia, chêm thêm một câu mỉa mai, "Chúng ta làm trưởng bối mà còn phải hạ mình ăn nói khép nép như vậy, ngươi còn muốn thế nào? Nếu ngươi không muốn làm người Cố gia, vậy thì đem bài vị tổ tiên, bài vị cha mẹ ngươi từ từ đường mang về hết đi!"
"Lời này là ngươi nói đó nhé." Cố Thanh Nam hỏi bà ta, "Vậy từ đường ở đâu?"
Lời vừa dứt, cả phòng lặng ngắt như tờ. Vốn dĩ nhị bá mẫu chỉ tính buông lời hù dọa, ai ngờ Cố Thanh Nam lại dứt khoát như vậy.
"Ngươi điên rồi! Ngươi thật sự điên rồi!"
Ngay cả bà bà cũng bị dọa khóc, "Bài vị tổ tông không thể tùy tiện thỉnh ra. Thỉnh ra rồi để ở đâu?"
"Thỉnh ra rồi thì tự mình lập từ đường. Sau này chỉ có hậu nhân nhà ta mới được tiến vào dâng hương, cúng bái tổ tiên của chính mình." Cố Thanh Nam nhìn về phía tộc trưởng, "Không sao hết, sau này từ đường nhà ta sẽ có nhân vật hiển hách."
Cố Thanh Nam chỉ chính mình, "Chính là ta."
Bạch Kim Thời ngồi bên cạnh cười không dừng được. Cậu không phải cố ý cười cợt ai, mà là chưa từng gặp qua người nào dám nói mấy lời như vậy một cách đường hoàng chính chính như Cố Thanh Nam.
Bữa cơm này chú định là tan rã trong không vui. Bà bà nghe thấy ai cũng đi hết, Cố Thanh Nam cũng muốn đi, sốt ruột kéo hắn nói: "Ngươi không thể lấy bài vị tổ tông ra khỏi từ đường. Giảng hòa một chút đi, đừng khiến ta phải buồn, ta cũng chẳng sống được bao nhiêu năm nữa đâu."
Cố Thanh Nam: "Ta làm sao biết? Ta đâu phải người đoán mệnh."
Nói xong liền kéo tay Bạch Kim Thời rời đi. Lúc ra khỏi viện, hắn liếc mắt nhìn sang, thấy Bạch Kim Thời không còn cười nữa, ánh mắt áy náy, bước chân cũng chậm rãi, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ đau lòng bà bà.
"Ngươi có phải đang nghĩ bà bà tuổi đã cao, lại mù lòa, thật đáng thương nên muốn nghe lời bà, quay đầu lại thỏa hiệp với họ đúng không?" Cố Thanh Nam hỏi.
Bạch Kim Thời cúi đầu không nói gì. Lúc nãy thấy Cố Thanh Nam đứng ra đối đầu với trưởng bối Cố gia, thật sự khiến người ta hả lòng hả dạ. Nhưng khi ánh mắt vô tình rơi xuống khuôn mặt mù lòa già nua của bà bà, nhìn vẻ tội nghiệp kia, trong lòng cậu lại không nỡ.
"Lão nhân giống như hài tử, làm sai thì không thể nuông chiều. Bà ấy hồ đồ, chúng ta không thể cùng hồ đồ theo. Việc này liên quan đến lợi ích của cả gia đình chúng ta, tuyệt không thể lui bước." Cố Thanh Nam xoa đầu cậu, "Nếu ngươi cảm thấy bà bà đáng thương, bình thường có thể đưa thêm chút đồ, để sinh hoạt của bà tốt hơn, nhưng những chuyện khác, không được chính là không được.
Bạch Kim Thời cảm thấy lời hắn có lý, "Tính cách như ngươi thật thích hợp làm phụ thân. Về sau con chúng ta khẳng định sẽ được dạy dỗ rất tốt."
"... Đương nhiên rồi... Hửm? Cái gì? Con chúng ta?" Cố Thanh Nam suýt nữa sặc nước miếng. Trong đầu hắn tức khắc hiện lên mấy cảnh tượng mờ ám, hắn giờ vẫn nghĩ ca nhi có kỳ đ*ng d*c.
Chẳng lẽ đến kỳ đó sẽ đặc biệt muốn sinh con? Hắn có phần lo lắng không biết Bạch Kim Thời tối nay liệu có làm gì hắn không, cúi đầu nhìn Bạch Kim Thời, định mở miệng dò hỏi, lại vừa vặn thấy cổ cậu thấp thoáng mấy sợi tóc rủ xuống, làn da trắng nõn mịn màng như ngọc, cổ nam nhân mà lại xinh đẹp đến vậy?
Hắn còn đang ngây người, Bạch Kim Thời bỗng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lại mềm yếu, "Chúng ta đã thành thân nửa năm, vẫn chưa có con, bên ngoài sẽ sinh lời đàm tiếu. Ta cố ý học một chút, bằng không tối nay..."
"Học? Học gì? Ngươi học với ai?" Cố Thanh Nam giật mình.
"Không phải học với ai, chỉ là... xem mấy bức tranh vẽ..." Bạch Kim Thời ấp a ấp úng, "Trước khi thành thân, rất nhiều nhà đều sẽ chuẩn bị mấy thứ đó. Ta nhờ người tìm giúp một ít, nếu ngươi không biết thì ta cũng có thể đưa cho ngươi xem."
Cố Thanh Nam: "!!!"
Hắn vội lùi về sau, "Ta, ta không được... Trước kia bị bệnh nặng một trận, phương diện đó hỏng rồi."
"Hỏng?" Bạch Kim Thời ngơ ngác nhìn hắn, "Phương diện nào hỏng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!