Lúc ăn mì, cậu vô tình nhìn thấy phu quân của Trần phu lang vẫn giống hệt như mấy ngày trước, bận bịu chạy qua chạy lại, Trần phu lang bảo gì thì làm nấy, không một câu oán thán, cũng không cãi lại, trông qua giống như vẫn còn là một đôi phu phu hạnh phúc. Ai mà nghĩ tới, một người như thế lại có thể viết hưu thư đưa cho Trần phu lang.
Bạch Kim Thời nhìn mà trong lòng không khỏi dâng lên một chút thương cảm. Rất nhiều người cho rằng, chỉ cần thành thân rồi thì có thể nắm tay đi hết đời, nhưng đời người luôn đầy những bất ngờ ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn là bị gió thổi tan thành từng mảnh.
Hiện tại, cậu còn có thể tiếp tục ở lại Cố gia, nhưng về sau thì sao?
Vẫn là nên sinh một đứa con mới được. Có con rồi, cậu và Cố Thanh Nam mới có thể ở bên nhau cả đời.
Cậu rất khao khát một mái nhà, một mái nhà ấm áp và náo nhiệt.
Sau khi ăn xong bát mì, cậu gọi Trần phu lang lên nói chuyện: "Buổi tối ngươi đã có chỗ ở chưa?"
Trần phu lang lắc đầu, "Không có. Cũng không biết hắn có cho ta ở lại một đêm nữa không."
"Đã ly rồi, còn ở đó cũng không tiện. Ngươi tối nay tới chỗ ta đi, ta có chuyện muốn bàn cùng ngươi."
"Đến chỗ ngài? Làm đầu bếp sao?" Trần phu lang mừng rỡ hỏi.
Tuy rằng cũng có hai nhà từng ngỏ ý muốn mời y tới làm bếp, nhưng không nhà nào đãi ngộ tốt bằng Cố gia, càng không có chủ nhà nào thiện tâm như Cố đại nhân. Hơn nữa, y cũng thực lòng mến Bạch Kim Thời, nếu được đến Cố gia làm bếp, ngày sau nhất định sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
"Không phải, ta định mở một tiệm ăn. Không chỉ có mì, mà còn có món xào, có đồ uống..." Bạch Kim Thời nhìn quanh, "Nơi này nói không tiện, chờ ngươi tới phủ ta rồi nói tiếp. Ta sẽ bảo người chuẩn bị phòng khách cho ngươi."
"Ta xào món cũng không tệ đâu! Ngươi tin ta đi, ta nhất định có thể giúp ngươi kiếm bạc lớn!" Trần phu lang cười rạng rỡ.
Bạch Kim Thời thầm cảm thấy may mắn vì lúc sửa lại nhà đã để dành ra hai gian phòng khách, một gian tạm cho Thừa Vinh ở, một gian giờ có thể cho Trần phu lang. Hai phòng riêng biệt, không ảnh hưởng lẫn nhau, cũng không dễ gây điều tiếng.
Cậu cũng không tính để Trần phu lang ở mãi trong nhà, chỉ là thấy đối phương đáng thương quá, nếu mình mà rơi vào hoàn cảnh đó, cũng mong sẽ có người đưa tay kéo một phen, cho một chỗ để yên ổn mà đặt chân............
Hôm đó là ngày cuối cùng quán mì mở cửa, Trần phu lang kéo dài thời gian đóng tiệm muộn hơn thường ngày một chút. Tiễn đi vị khách cuối cùng, sắc trời đã khuya.
Y quay lại nhìn người từng gọi là phu quân, "Ta phải đi rồi. Lần này đi, chắc là không còn gặp lại nữa. Về sau ngươi tính sao?"
Người kia tên là Trần Phong Trụ. Năm đó thành thân, bà mối khen hắn thành thật, biết thương người, lại là con một trong nhà, sau này cha mẹ già rồi, tất cả tài sản đều sẽ là của hai người.
Trước thành thân, bọn họ chỉ gặp nhau một lần. Khi đó, Trần Phong Trụ ngẩn người nhìn y, sau đó ngây ngô cười, nói y lớn lên đẹp lắm, về sau chuyện gì cũng sẽ nghe y.
Sau khi thành thân, đúng là chuyện gì hắn cũng nhường. Bao năm qua, Trần Phong Trụ chưa từng làm gì có lỗi với y. Ngược lại, là y có lỗi với Trần Phong Trụ....
"Đóng quán rồi, ta trở về quê trồng trọt với cha mẹ... Bọn họ cũng đã lớn tuổi..." Trần Phong Trụ nhìn y rửa bát dọn bàn, tiễn người ra cửa, "Ngươi đi đường cẩn thận, đêm khuya đường sá khó đi."
Trần phu lang khoác bao vải lên vai, quay đầu lại vẫy tay với hắn: "Ngươi yên tâm đi, Bạch phu lang là người tốt. Sau này ngươi cũng sống cho thật tốt."
Trần Phong Trụ đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng y khuất dần trong ngõ nhỏ, khóe môi không nhịn được nhếch lên. Hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã để ý tới Trần phu lang, hắn vốn là người không chủ kiến, thành thân xong, mọi chuyện lớn nhỏ đều do Trần phu lang lo liệu, hắn sống rất hạnh phúc. Lúc mới dọn đến huyện thành mở tiệm mì cũng là chủ ý của hắn, từ nhỏ đã muốn đến huyện thành, chỉ là nhát gan không dám.
Việc thuê cửa hàng, những chuyện trong tiệm đều do Trần phu lang xử lý, khi tuổi còn nhỏ, hắn cảm thấy được người khác sắp xếp sinh hoạt cũng khá tốt. Trần phu lang bảo gì hắn làm nấy, chẳng cần phiền lòng.
Nhưng càng lớn, hắn càng không hài lòng với Trần phu lang. Trước tiên là việc Trần phu lang mãi chẳng sinh được hài tử. Kế đó là qua năm tháng, Trần phu lang không còn rực rỡ như trước, nét thanh tú cũng dần hao mòn. Cuối cùng là trong tiệm ai cũng chỉ nghe lời Trần phu lang, đến thực khách cũng mặc nhiên xem y là chưởng quầy, hắn thì như tiểu nhị.
Mấy ngày trước, cha mẹ hắn lấy cớ đau yếu gọi hắn về thăm. Về đến nơi mới biết bị lừa gạt, để hắn đi xem mắt. Nương hắn nói trong thôn có Lý quả phụ, chồng mất sớm, hiện nuôi một tiểu ca nhi. Nếu cưới tiểu ca nhi kia, chẳng những có người nối dõi mà ruộng đất của Lý gia sau này cũng sẽ thuộc về nhà họ.
Lý quả phụ một thân một mình nuôi con, nếu gả vào nhà hắn, cũng có cái bảo đảm.
Nhà Trần Phong Trụ cũng chỉ có một con, điều kiện không tệ. Lý quả phụ lại chỉ yêu cầu rằng sau khi thành thân, phải rước hai cha con họ lên huyện thành tiếp tục mở quán mì.
Nghĩ tới chuyện có con nối dõi, hắn động lòng. Bao năm không có hài tử, mỗi lần về thăm quê, bị người trong thôn xì xào bàn tán, hỏi rằng do ai không được, hắn chịu đủ rồi. Hắn muốn có con, để chứng minh với thiên hạ rằng mình không có vấn đề gì.
Lúc gặp tiểu ca nhi nhà Lý quả phụ, mắt hắn sáng rực. Người kia vừa đúng tuổi thành thân, còn trẻ trung tươi tắn, so với Trần phu lang đã vất vả bao năm, quả là một trời một vực.
Hắn ngắm nghía ca nhi ấy, cười nói: "Ngươi thật đẹp, nếu theo ta, sau này cái gì ta cũng nghe lời ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!