Lần này, Bạch Kim Thời còn nghiêm trọng hơn cả lần trước. Hôm trước cậu chỉ là trông thấy Thừa Vinh, sợ đến mức hồn vía lên mây, chạy vội về nhà, lần này thì khác, Thừa Vinh đã tìm được cậu, lại còn bị Trần phu lang trông thấy.
Ở cái huyện thành nhỏ này, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể trở thành đề tài khiến dư luận xôn xao, huống chi còn là chuyện lớn như vậy.
Trần phu lang tuy trông có vẻ là người tốt, nhưng nói không chừng ngày mai cả huyện thành đều biết trước đây cậu đã có nam nhân, Cố Thanh Nam biết đâu thấy cậu dơ bẩn, đuổi cậu đi.
Tâm trạng Bạch Kim Thời rối loạn, lo được lo mất, thậm chí chẳng hay Cố Thanh Nam đã về nhà từ lúc nào.
Cố Thanh Nam ngồi xuống mép giường, trong lòng thầm mắng lại là kẻ nào không có mắt ăn nói bậy bạ nữa rồi? Chọc cho cậu ấy buồn thế này, đám người này cái miệng đúng là thiếu đánh!
Hắn thật muốn hỏi rõ Bạch Kim Thời xem rốt cuộc ai nói ra mấy lời bẩn thỉu, để còn đi tính sổ. Nhưng nghĩ tới tính tình của cậu, hắn hỏi cũng vô ích, thể nào cũng chỉ nhận được một câu không có gì đâu.
Nghĩ vậy, hắn chuyển giọng như đang nói chuyện phiếm: "Hôm nay ra ngoài điều tra thị trường sao rồi? Có xem được cửa hàng nào không?"
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, trong lòng Bạch Kim Thời lại càng uất ức. Hôm nay cửa hàng cũng xem xong rồi, thực đơn cũng định, bản vẽ chiếc ly đặt làm cũng đã có, chỉ còn về nhà vẽ lại để mang đi đặt. Thế mà chỉ vì Thừa Vinh, tất cả đều dang dở.
Cậu không cam lòng. Rõ ràng là mình đã rất cố gắng, vậy mà vẫn bị quá khứ níu kéo, bất lực trước thời đại này.
Cậu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Thanh Nam, trong lòng càng thêm chua xót, ngày mai, ngày mai sẽ chẳng còn gì nữa rồi.
Nghĩ đến đó, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cậu vùi mặt vào gối, bật khóc.
Cố Thanh Nam luống cuống. Gần đây nam nhân trước mặt hắn khóc cũng không ít, nhưng Bạch Kim Thời thì khác hẳn.
Hắn cũng không có kinh nghiệm dỗ dành, chỉ có thể lại gần vỗ vỗ lưng cậu. Lúc livestream mồm mép linh hoạt, vậy mà ở trước mặt Bạch Kim Thời thì cứ như người câm.
Hắn càng vỗ, Bạch Kim Thời lại càng khóc dữ hơn, từ lặng lẽ run vai, biến thành khóc thành tiếng, cổ họng phát ra những tiếng hức nghẹn ngào đầy uất ức.
Cố Thanh Nam chưa gặp qua chuyện này, hắn cũng chẳng biết mình nghĩ gì, vội đưa tay kéo cậu vào lòng, ấn khuôn mặt nhỏ kia vào lồng ngực mình.
Mấy hôm nay hắn làm ruộng, luyện tập đều đặn, thân thể cũng rắn chắc hẳn lên, không còn là bộ dáng yếu ớt như nguyên chủ lúc đầu. Bạch Kim Thời bị ôm vào ngực, phản ứng đầu tiên không phải thẹn thùng, mà là nghĩ: ôi, mềm mềm co giãn, thật là thoải mái. Sau đó lòng càng khó chịu, nam nhân này ngày mai không còn là của cậu nữa rồi.
Hiện tại dịu dàng bao nhiêu, ngày mai đều có thể hóa thành ghét bỏ. Cậu thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Cố Thanh Nam chán ghét mình, sẽ có biểu cảm gì? Có thể sẽ đánh cậu? Sẽ mắng cậu như thế nào?
"Hôm nay là ai nói gì ngươi thế? Ngày mai ta bắt người tới, quất cho mấy bản, để sau này không dám nói hươu nói vượn trước mặt ngươi nữa." Cố Thanh Nam đương nhiên không thể tùy tiện đánh người, nhưng hắn biết là ai nói, sẽ tìm về mắng cho một trận ra trò, để bọn họ biết thế nào là lễ độ, khỏi hó hé trước mặt Bạch Kim Thời nữa.
Bạch Kim Thời nghe đến đây, cũng không khóc nữa, sững sờ ngẩng đầu: "Ngươi... ngươi đều đã biết?"
"Chỗ này toàn người thích nói xấu sau lưng, cái gì mà ca nhi không được làm cái này, không được làm cái kia, có phải hôm nay cũng bị nói mấy lời đó? Nói ngươi là ca nhi mà còn muốn mở cửa hàng?" Cố Thanh Nam nhìn đôi mắt đỏ bừng, sưng cả mí của Bạch Kim Thời, không nhịn được bật cười, đưa tay xoa nhẹ, "Ngươi thật không hợp với việc khóc đâu, mắt có phải bị dị ứng nước mắt không?
Sao sưng to thế này?"
Bạch Kim Thời nhìn hắn cười, nếu là ngày thường, chắc chắn sẽ cười theo. Nhưng hiện tại thật sự cười không nổi. Bằng không có nên chủ động nói cho hắn biết?
Nhưng mà bên ngoài tối như vậy, nếu nửa đêm bị đuổi ra khỏi nhà, cậu cũng không biết đi đâu. Có lẽ đợi đến ban ngày sẽ tốt hơn.
Cậu nhìn Cố Thanh Nam, lần đầu trong đời luyến tiếc rời đi một nơi, luyến tiếc rời đi một người.
Có cách nào có thể khiến cậu được ở lại không? Nếu như cùng Cố Thanh Nam thực sự trở thành phu phu, liệu Cố Thanh Nam có còn nỡ đuổi cậu đi?
Ý nghĩ ấy vừa nảy sinh, cậu liền nhẹ nhàng thò người lại gần thân Cố Thanh Nam.
Cố Thanh Nam lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, qua mấy giây mới trừng to mắt, vội đẩy Bạch Kim Thời ra. Thấy cậu còn định tiếp tục tiến tới, hắn luống cuống đưa tay ấn người kia nằm lại xuống giường: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Bạch Kim Thời chớp đôi mắt vừa khóc, ánh mắt ngấn lệ long lanh nhìn hắn, giọng nói mềm mại như nước: "Muốn."
Cố Thanh Nam khiếp sợ nhìn cậu. Sao cậu lại đột nhiên như vậy? Bạn cùng phòng này của hắn vốn luôn ngây thơ thuần khiết, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ ca nhi có kỳ đ*ng d*c?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!