Ngày hôm sau, Bạch Kim Thời ra cửa uống trà, tiện thể dạo xem trong huyện có vị trí cửa hàng nào thích hợp hay không.
Nhà bọn họ chỉ có một chiếc xe ngựa, lúc ra cửa hai người cùng ngồi xe. Cố Nhị Ngũ muốn đưa Cố Thanh Nam đến nha môn trước, sau đó mới cùng Bạch Kim Thời đi uống trà, tìm cửa tiệm.
Trên đường đi, Cố Thanh Nam lại nhớ đến lần trước Bạch Kim Thời mở tiệm gạo, khi ấy vì bị người chê cười chuyện ca nhi không thể lộ mặt làm ăn, cậu buồn bực cả mấy tháng không chịu ra khỏi cửa. Lần này hắn thật sợ cậu lại vì lời người mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, "Nếu không phải hôm nay việc nhiều, ta đã theo ngươi đi uống trà, xem cửa hàng."
"Trong nha môn mới là chính sự. Ta có thể làm được, tin tưởng ta." Bạch Kim Thời cho mỉm cười nhẹ, như để trấn an, "Ngươi chẳng phải dạy ta làm việc thì phải tự tin sao? Ta cũng muốn chứng minh với ngươi rằng, ta làm được."
Nụ cười kia có phần quá mức xinh đẹp, đến nỗi khiến Cố Thanh Nam
- một tên đàn ông thẳng tắp
- cũng thấy hơi không chịu nổi, vội quay mặt đi, vén màn xe nhìn ra ngoài, "Sắp tới rồi. Ngươi hôm nay cũng đừng ép mình quá, tìm không được chỗ vừa ý thì cứ uống trà trước, từ từ tìm cũng được."
Nói xong xe cũng vừa dừng, hắn nhảy xuống trước, còn quay đầu vẫy tay với Bạch Kim Thời: "Bái bai."
Bạch Kim Thời cũng vẫy tay đáp lại, không hiểu vì sao mỗi lần chia tay Cố Thanh Nam đều phải nói một câu "bái bai", cậu không biết nghĩa là gì, ban đầu còn thấy kỳ quái, về sau nghe quen thì thành thói quen, cũng học theo mà đáp "bái bai".
Hôm nay, Bạch Kim Thời quyết định sẽ thử hết các quán trà lớn nhỏ trong huyện thành.
Ở đây phần lớn quán trà đều bán trà trong chén lớn, chất lượng trà cũng không ra gì, chủ yếu để giải khát. Nhưng cũng có vài cửa hàng bài trí không tệ, trà bánh vừa ngon vừa đẹp mắt, còn có cả nữ tử xinh đẹp đứng trước quầy biểu diễn pha trà. Tuy không thể so với kinh thành, nhưng trong một huyện thành nhỏ như vậy đã là không tệ.
Một ngày rong ruổi nếm trà xong, Bạch Kim Thời phát hiện một chuyện, nơi này người dân đặc biệt sùng bái thành thị lớn. Những cửa hàng có chút phẩm vị, ăn uống đều bắt chước theo kiểu thành lớn. Ví như quán thuốc nước mát vừa rồi cậu ghé, trong đó có mấy món trà bánh, nghe chưởng quầy nói là học được từ kinh thành.
Nhưng nơi này cách kinh thành xa, giao thông lại không tiện, cậu đối với lời chưởng quầy tự mình vào kinh thành học nghề giữ lòng nghi ngờ. Huống hồ khẩu vị những món kia cũng không phải trào lưu hiện nay trong kinh thành, mà giống như món lưu hành từ mười mấy năm trước.
Duy có một điều chắc chắn, chỉ cần treo bảng kinh thành truyền lại thì hẳn là dễ bán.
Mà cậu vừa hay chính là từ kinh thành tới, mở cửa hàng ở đây có thể xem như trời sinh có ưu thế.
Cửa hàng ở huyện thành này bán ra không ít, giá cả cũng hợp lý. Chỉ tiếc là xây dựng đều khá tạm bợ, chẳng bằng ở kinh thành, thậm chí còn không bằng huyện thành bên cha mẹ nuôi trước kia ở. Nơi đó còn có cửa hàng hai tầng, đường phố sạch sẽ xinh đẹp, nơi này nhìn qua liền thấy cũ kỹ, đơn sơ. Cả huyện thành, chỉ có tửu lâu của Lục chưởng quầy là hai tầng, còn lại toàn nhà trệt.
Tiệm gạo trước đó vốn không cần yêu cầu quá cao, chỉ cần rộng rãi dễ trưng bày là được. Nhưng lần này mở tiệm đồ uống, cậu thật sự muốn mua một gian cửa hàng rồi đập đi xây lại từ đầu.
Trong tiệm chén đũa, ly tách đều phải đẹp. Cậu chọn hồi lâu cũng chưa chọn được mẫu nào thuận mắt. Nếu dùng ly chén bình thường, hương vị cũng sẽ bị kéo xuống thành hàng giá rẻ.
Nhưng lần này cậu lại không mang theo nhiều ly đẹp, chỉ đủ dùng trong nhà, chưa đủ để mở tiệm.
May mà gặp một nhà làm gốm. Chủ tiệm nói có thể dựa theo bản vẽ của cậu mà làm riêng. Cậu liền quyết định tự tay vẽ, đặt một mẻ ly tách độc nhất vô nhị của riêng nhà mình.
Lúc ngẩng lên nhìn trời, đã gần tối. Cố Thanh Nam nói hôm nay muốn dẫn người đi phân đất, chắc phải khuya mới về. Cậu nghĩ, không bằng ở bên ngoài ăn luôn một bữa.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cậu được ra ngoài ăn cơm đếm trên đầu ngón tay. Khi còn ở nhà cha mẹ nuôi, không có tiền cũng chẳng có thời gian, được ăn no ở nhà đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra chuyện ra ngoài ăn chơi.
Về sau vào phủ công chúa, mỗi tháng có tiền, không bị khóa cửa thì lại hay trốn ra ngoài tìm mấy tiệm nhỏ yên tĩnh để ăn cơm. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, đến mấy lần trốn ra cũng bị hạ nhân mật báo cho trưởng công chúa biết.
Trưởng công chúa chẳng hỏi gì, chỉ phán cậu lén gặp nam nhân.
Nói thực, ca nhi một mình ra ngoài ăn cơm cũng đúng là không thường thấy, dù hắn có biện minh đi nữa, người ta cũng chẳng mấy ai tin.
Cậu tìm được một tiệm mì nhỏ. Ban đầu còn định gọi Cố Nhị Ngũ cùng vào ăn, nhưng Cố Nhị Ngũ cố chấp nói không thể ngồi cùng bạn với chủ nhân, muốn chờ ở ngoài. Bạch Kim Thời khuyên không được, đành đưa y ít tiền, bảo y muốn ăn gì thì tự đi mua.
Cửa tiệm nhìn từ ngoài vào rất giản dị, nhưng sau khi bước vào thì thấy bài trí không tệ. Giữa mỗi bàn đều có rèm ngăn cách, trên bàn còn đặt mấy nhành hoa dại, chẳng phải loài quý hiếm gì, nhưng có vẻ là hái từ ven đường.
Nơi huyện thành có vẻ đều khá tiêu điều, khó thấy được một tiệm nhỏ có chút thi vị như vậy. Dù chỉ là quán mì thôi cũng khiến mắt cậu sáng rỡ.
Ra đón cậu là một phu lang, chừng 20 tuổi, mặc tạp dề, đầu quấn khăn, vẻ mặt sạch sẽ lanh lẹ. Tiệm nhỏ, mà phu quân y lại là một đại hán cao lớn, mặt mũi thành thật, như thể viết rõ ba chữ người thành thật lên trán.
"Này không phải phu lang của Cố đại nhân sao!" Phu lang kia nhận ra cậu, vội vàng mời ngồi, còn rót trà nóng, đôi mắt nhìn cậu đầy hiếu kỳ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!