Chương 21: (Vô Đề)

Ngày lò gạch khai trương, toàn bộ huyện thành sôi trào hẳn lên. Không cần tuyên truyền, khắp nơi đều rầm rộ bàn tán, dân chúng nô nức kéo nhau chạy tới xem náo nhiệt.

Lò gạch mới xây, gạch mới nung xếp từng chồng cao ngất ở cửa lớn. Mọi người tận mắt nhìn thấy rồi mới tin Cố Thanh Nam thật sự đã làm ra được gạch.

Có người nhà công nhân lò gạch khoe: "Nghe nói Cố đại nhân còn truyền lại tay nghề nung gạch cho đệ đệ Đại Tráng là Nhị Tráng, còn để Nhị Tráng làm xưởng trưởng, chọn thêm đệ tử trong công nhân để dạy tiếp. Không phải là bà con thân thích, Cố đại nhân vẫn sẵn sàng chia sẻ tay nghề, đúng là người rộng lượng!"

"Đại Tráng đúng là bay lên cành cao thành phượng hoàng. Trước đây chỉ là c* li, cả ngày lo dỡ đất vác tải, giờ ôm được đùi Cố đại nhân, không chỉ vào được nha môn làm việc, còn kéo được cả đám huynh đệ vào lò gạch. Nghe nói đệ ruột hắn giờ đang làm xưởng trưởng."

"Làm việc cho quan lão gia quả nhiên không giống người thường. Lò gạch này nghe nói lương ngày tới mười văn tiền, không biết có còn nhận thêm người không."

Người ta vừa bàn tán lò gạch, vừa dắt nhau tới ngắm nghía gạch mới. Cố Thanh Nam sớm đoán được cảnh này, nên cố tình bày một dãy gạch trước cổng cho dân chúng tự do xem xét.

Gạch chất lượng khỏi phải bàn, thậm chí còn vượt mặt nhà Cố nhị bá. Giá bán giống nhau, nhưng lại có ưu đãi đặc biệt, mua gạch tặng kèm bao xi măng.

Trước đây chỉ có nhà Cố nhị bá bán gạch, mua còn phải để ý sắc mặt nhà lão. Nhà lão vừa không giao hàng tận nơi, mà mua một xe thì nửa xe toàn gạch vỡ nát.

Cố Thanh Nam là quan lão gia, nhưng có thể cho giao gạch tận nhà đi.

Lục chưởng quầy là người đầu tiên đứng ra đặt mua mấy xe, những thương nhân khác nhìn thấy hắn lấy lòng Cố Thanh Nam như vậy, dù nhà chưa cần gạch cũng vội đặt vài xe trước.

Ngày đầu khai trương đã được không ít đơn đặt hàng, trong lò ai nấy đều mừng rỡ. Nhị Tráng làm xưởng trưởng, trước giờ tan làm còn hớn hở hô lớn: "Tối nay không ai phải về nhà ăn cơm! Cố đại nhân bao trọn tửu lầu, mời cả nhà đi ăn mừng!"

Mới đầu mọi người còn tưởng phải tăng ca, ai ngờ lại là được đi tửu lâu ăn tiệc, mừng đến mức thiếu điều nhảy dựng.

Cố nhị bá gia cũng từng bao cơm cho công nhân, nhưng bên kia mỗi ngày chỉ có một bữa bánh ngô nguội lạnh, ăn vào nhai còn cứng hơn đá. Còn bên Cố Thanh Nam thì khác, có cơm, có canh, có đồ ăn, lúc nào cũng nóng hôi hổi, thậm chí thỉnh thoảng còn có mì bột trắng trộn thịt vụn, thơm nức mũi.

Có người đã bao nhiêu năm chưa được ăn thịt, bữa đầu tiên ở đây ăn đến ngẩn ngơ, suýt chút nữa hôn mê vì mùi thịt.

Cố Thanh Nam còn khiêm tốn nói hiện giờ tài chính còn hạn chế, tạm thời chỉ được thế này, về sau lợi nhuận tốt sẽ cho cải thiện khẩu phần.

Nghe hắn nói vậy, không ít người cảm động đến suýt khóc. Trong lòng họ, Cố đại nhân không chỉ là chủ nhân, mà còn là quan phụ mẫu yêu dân như con.

Nếu đặt ở đời sau, đột nhiên bị gọi lại liên hoan sau giờ tan sở, chắc chắn ai nấy trong lòng đều chửi sấp mặt. Nhưng ở nơi mà người ta còn chưa đủ no, chủ nhân lại hào phóng bao cả tửu lâu, ai nấy chỉ hận không thể cười đến méo cả mặt.

Cố Thanh Nam bao trọn Lục gia tửu lâu, mời công nhân nhà máy đến ăn. Cảnh tượng công nhân lò gạch rồng rắn kéo vào tửu lâu, náo nhiệt như tết, khiến dân trong thành đứng ngó đến sững sờ.

Trước giờ chưa từng có vị chủ nào đối xử với công nhân như vậy. Được phát đủ lương đúng hạn đã là chuyện tốt lắm rồi.

Cố Thanh Nam vốn không thích uống rượu, nên cũng không bắt ai cụng ly. Nhưng đồ ăn thì lại rất chu đáo, tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng món mặn món chay đều có, mỗi bàn tới mười món, cơm rượu đầy đủ.

"Hôm nay mọi người cứ ăn thả cửa, không cần câu nệ." Cố Thanh Nam trước khi xuyên tới đây cũng từng mở một công ty nhỏ.

Hồi còn nhỏ hắn chơi game tốt, suýt trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng ngày ấy hắn còn sống ở cô nhi viện, viện trưởng nói thành tích của hắn tốt như vậy, vẫn nên thi vào một trường đại học tốt thì hơn.

Hắn cũng không cảm thấy làm tuyển thủ chuyên nghiệp hay chơi game có gì không tốt, nhưng viện trưởng nói cô nhi viện nhiều năm rồi mới có một người học giỏi như hắn, không thi cử thì đáng tiếc quá.

Viện trường là một bà lão hiền từ, thời trẻ bà có một cô con gái nhưng mới thi đậu đã qua đời vì tai nạn giao thông. Cố Thanh Nam biết chấp niệm của bà, bèn bỏ ý định làm tuyển thủ chuyên nghiệp mà thi vào trường con gái bà từng đỗ.

Sau khi tốt nghiệp, hắn bắt đầu chơi game, kỹ thuật tốt, giá trị nhan sắc cao, chưa đầy một năm đã hot, có không ít công ty muốn tuyển hắn.

Hắn vốn là người sợ phiền phức, suýt chút nữa đã ký hợp đồng, nhưng khi đó hắn thấy nhiều anh em đều bị công ty lừa, đến lúc đó còn phiền hơn, thế là hắn rời khỏi công ty.

Hắn khá tùy ý, nhưng nhân viên phía dưới đều là người nỗ lực. Mỗi ngày đều giục hắn live nhiều vào, quay nhiều video chút, tiền lương của họ đều dựa vào hắn, sợ một ngày nào đó hắn quăng gánh không làm nữa.

Cố Thanh Nam nhân lúc đợi đồ ăn, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, "Ta nói vài câu, tuy biết ăn cơm mà mở họp thì mất hứng, nhưng có vài chuyện nên nói trước."

Nguyên một đám công nhân vốn đang cầm đũa chờ ăn, nghe vậy liền lập tức nghiêm túc ngồi ngay ngắn, ai nấy đều dựng thẳng lưng.

"Các ngươi đừng khẩn trương, trong sổ này có ghi đủ tên họ của từng người một, ai có tên trong đây, tức là đã chính thức trở thành công nhân của lò gạch." Cố Thanh Nam giải thích cho họ biết công nhân chính thức và không chính thức khác nhau thế nào, "Về sau, công nhân chính thức tính lương theo tháng, mỗi tháng 300 văn, làm năm ngày nghỉ hai ngày. Lễ tết sẽ phát thêm quà tặng, ăn Tết còn có tiệc tất niên, ai cũng được mời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!