Chương 15: (Vô Đề)

Cố Thanh Nam thấy ánh mắt khinh bỉ kia của cậu, không nhịn được cười, "Thật xin lỗi, ta đúng là không hiểu rõ về ca nhi. Nhưng nước đường thì cũng nấu rồi, tâm trạng không tốt thì ăn ngọt một chút sẽ dễ chịu hơn."

Bạch Kim Thời cúi đầu nhìn chén nước đường, sống mũi bỗng nghẹn lại. Đây là lần đầu tiên cậu được uống nước đường. Khi còn ở nhà, mấy đệ đệ muội muội đều được uống qua, chỉ có cậu là không. Sau này vào phủ công chúa, sơn trân hải vị ăn không thiếu, chén nước đường năm xưa ấy không được uống trở thành chấp niệm.

Uống xong, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt Cố Thanh Nam đang chăm chú nhìn mình.

"Ngươi sao thế? Phòng sửa xong rồi sao?"

"Hôm nay ngươi làm sao vậy? Hai ta quen biết cũng không phải ngắn, ít ra cũng coi như bằng hữu đi. Nếu có chuyện gì khó khăn, ngươi nói ta nghe, ta giúp ngươi một tay." Cố Thanh Nam vào vai đại ca tri kỷ tri tâm, "Không cần phải ngại. Ngươi xem ta sợ chuột còn không giấu ngươi."

Bạch Kim Thời trong lòng thầm nói rằng sợ chuột chỉ là chuyện nhỏ, nào có tính. Nếu Cố Thanh Nam biết sự thật, liệu có còn ôn nhu vậy không. Cậu sợ hắn từ chỗ mình hỏi không ra, rồi lại ra ngoài dò xét thêm, bèn vội tìm một cái cớ, "Ta thấy dân trong huyện thành ít quá, sợ mở tiệm gạo rồi cũng chẳng bán được bao nhiêu."

"Thì ra là chuyện này." Cố Thanh Nam kỳ thật lo lắng chuyện này, người ở đây có thể mua nổi gạo trắng ư?

"Chúng ta bán không được ở đây thì đem ra ngoài bán. Tới lúc đó lập thương đội, chuyên lo việc vận chuyển. Một nơi không bán được, nhiều nơi cộng lại cũng dư sức." Cố Thanh Nam quả thực có ý định tìm cơ hội làm ăn bên ngoài, nơi này nghèo quá, muốn kiếm tiền cũng phải mở cửa mà đi xa mới được.

Bạch Kim Thời thấy ý này của hắn rất đáng tin, "Chúng ta không có ruộng ở ngoài, nếu tiệm xuất hiện nhiều lương thực quá sẽ khiến người ta nghi ngờ. Thương đội thường xuyên ra vào, người ngoài sẽ cho là lương thực của chúng ta trồng trong huyện thành, người trong thành lại nghĩ là từ ngoài chở về. Vừa tránh được tai mắt, vừa kiếm được lời, thật là nhất cử lưỡng tiện."

Cậu nói xong cũng hưng phấn, sắc mặt khởi sắc thấy rõ. Nhưng chỉ chốc lát sau, ánh mắt ấy lại dần ảm đạm. Nếu một ngày nào đó Cố Thanh Nam biết được quá khứ của cậu, tương lai mà cậu hằng mong cũng tan vỡ.

"Chúng ta đi ăn tối đi? Hay là ra ngoài ăn một bữa?" Cố Thanh Nam muốn dẫn cậu ra ngoài giải sầu, từ khi xuyên qua, hắn chỉ chạy bộ buổi sáng, cũng chưa từng đi dạo qua, càng chưa từng ăn cơm tiệm, không biết hương vị đồ ăn ở đây thế nào.

Hắn vừa nhắc chuyện ra ngoài ăn, sắc mặt Bạch Kim Thời lại tối đi một phân. Chắc chắn là có chuyện xảy ra bên ngoài hoặc ai đó khiến tâm tình cậu không tốt.

Cố Thanh Nam vội sửa lời: "Thôi, vẫn nên ở nhà ăn đi. Đồ ăn làm sẵn rồi, ra ngoài chẳng phải sẽ lãng phí à."

Nghe vậy, tâm trạng đang lơ lửng của Bạch Kim Thời cũng chậm rãi buông lỏng. Cậu không muốn khiến Cố Thanh Nam thêm lo lắng, nhẹ nhàng vén chăn bước xuống giường: "Đi thôi, ăn cơm nào."

........

Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Nam chạy bộ trở về, vừa bước vào cửa đã thấy Bạch Kim Thời đang lom khom gieo lùa mì. Hắn vốn cũng định hôm nay không theo nhóm công nhân đi bận việc, tính ở nhà trồng trọt một lát cho vui, ai ngờ bên nha môn lại có người hấp tấp chạy đến báo, nói có rất nhiều người mang đơn kiện đến đòi gặp huyện lão gia cáo trạng, còn dọa nếu hắn không đứng ra xử lý, họ sẽ làm đơn gửi thẳng lên tỉnh thành, tố cáo hắn lười biếng không lo chính sự, yêu cầu tri phủ cách chức hắn.

Cố Thanh Nam vừa nghe tin, trong lòng mừng như mở cờ. Vừa hay hắn đang có một nhiệm vụ xử án còn chưa làm, vừa vặn kiếm một vạn đồng! Có bạc rồi, ruộng cũng đào thêm được mấy khoảnh.

Hắn lần đầu tiên đặt chân đến nha môn, còn chưa kịp bước qua cửa, đã bị một đám người đông như kiến bao vây lấy. Có người ôm gà, có kẻ dắt trâu, có người giơ mẫu đơn kiện lên lắc lắc trước mặt hắn.

"Yên lặng! Huyện thái gia tới rồi!" Một tên nha dịch cao giọng hô. Ai ngờ vừa hô xong, cả đám lại càng ùa về phía trước, chen lấn đến suýt nữa làm hắn thủng màng nhĩ.

Cách đó không xa, nhị bá đang đứng trong đám người nhìn sang, nhịn không được cười khẩy một tiếng: "Thân thể đã yếu nhược, lại còn cưới cái phu lang như yêu tinh, bây giờ bị người chen như vậy, không mệt c-h-ế

-t mới lạ."

Lão còn chưa kịp vui bao lâu, đã nghe bang bang mấy tiếng vang dội. Cố Thanh Nam không biết giật được cái gậy từ tay ai gõ ầm ầm, "Yên lặng hết cho ta! Ai có đơn thì tự đến chỗ sư gia xếp hàng, khai rõ tình hình, tuần tự mà làm."

Đám đông ngẩn ra một thoáng rồi lại ầm ĩ, bởi thật ra đa phần đều là do nhị bá thuê đến làm loạn. Đã nhận bạc của người ta, bọn họ đương nhiên phải diễn tròn vai.

Hơn nữa bọn họ cũng biết trước Cố Thanh Nam bệnh nặng, thân thể ốm yếu, không chừng nháo một hồi liền đi.

Cố Thanh Nam lại gõ thêm mấy phát: "Còn ai dám tập kích bản quan, bắt hết!"

Mọi người nghe thấy đều sửng sốt nhưng lại thầm nghĩ đám nha dịch kia đều đã bị nhị bá mua chuộc rồi. Sau này con trai lão ta lên làm huyện lệnh, giúp Cố Thanh Nam, ngộ nhỡ bị trả thù thì sao?

Cố Thanh Nam gian nan chen ra được ngoài, bước lên thềm đá, vén tay áo, từ thắt lưng một vị bộ khoái gần đó rút ra cây đao lắc lư trong tay. Mọi người vừa thấy đao lại nhìn bắp tay rắn chắc của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi. Cái này, sao nhìn không giống người sắp c-h-ế

-t vì bệnh gì cả, không phải nhị bá lừa bọn họ chứ?

Cố Thanh Nam biết ngay trong đám nha dịch chẳng có ai là muốn giúp mình thật lòng, "Các ngươi không muốn làm? Vậy thì cởi y phục, từ giờ không cần tới nữa! Bản quan tuyển người mới!"

Cố Thanh Nam gõ gậy thêm vài cái, thu hút không ít người tới xem náo nhiệt, "Có ai muốn làm nha dịch? Mau tới đăng ký, ai đến trước thì nhận trước. Chức vị có hạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!