Cố Thanh Nam một đường đuổi theo cậu vào phòng, Bạch Kim Thời không nói một lời, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng khó coi.
Hắn cứ tưởng Bạch Kim Thời thân thể không khỏe, sờ trán đối phương, lại thấy nhiệt độ vẫn bình thường. Hắn kéo lấy định xem tay chân có chỗ nào bị thương, chẳng ngờ lại bị gạt tay ra.
"Ta không sao. Ngươi có việc thì đi lo đi. Ta muốn yên tĩnh một mình." Bạch Kim Thời từ nhỏ đã ghét nhà cha mẹ nuôi, sau này biết được đó không phải ruột thịt, còn có thể trở về với cha mẹ ruột, khỏi nói phấn khích cỡ nào. Nhưng khi tới phủ công chúa rồi, không khí ở đấy càng ép cậu khó thở.
Ở nhà cha mẹ nuôi bị ngược đãi, cậu còn có thể tự an ủi mình rằng đó không phải cha mẹ ruột. Nhưng ở nhà cha mẹ thân sinh, thấy họ thiên vị thiếu gia giả, cảm giác khó chịu trong lòng cậu khó mà tan biến, sau này lại đến chỗ Cố Thanh Nam.
Cậu biết rõ hiện tại đã không còn đường lui, nếu Thừa Vinh chạy đến trước mặt Cố Thanh Nam vạch trần cậu, cậu bị Cố Thanh Nam đuổi đi, chẳng biết còn nơi nào có thể dung thân. Gương mặt này và thân phận ca nhi làm cậu không có cách nào tự lập môn hộ, chỉ sợ có đường c-h-ế
-t thôi.
Cậu không cho Cố Thanh Nam đụng vào, Cố Thanh Nam đành ngồi ở mép giường nhìn. Đại Hoa cũng nhảy lên giường, ngồi xổm nhìn theo.
Một người một mèo ngồi nhìn nửa ngày, cũng nhìn không ra Bạch Kim Thời bệnh chỗ nào, bị thương ở đâu. Có lẽ là tâm tình không tốt.
Cố Thanh Nam không đoán ra, liền mở giao diện làn đạn lên xem thử.
Làn đạn nói hắn thẳng nam quá mức, dám để vợ nhỏ xinh đẹp đến thế ra ngoài một mình, không sợ cậu gặp nguy hiểm ư? Còn hỏi hắn ngày thường không chú ý rằng chỉ cần là nam nhân đều sẽ nhìn chằm chằm Bạch Kim Thời sao? Vậy mà hắn còn yên tâm để Bạch Kim Thời một thân một mình ra ngoài mua cửa hàng tuyển người, chẳng lẽ không sợ những người đó nổi máu dê, làm chuyện vô liêm sỉ với cậu sao?
Cố Thanh Nam thấy làn đạn càng nói càng nghiêm trọng, còn có người nghi lần này Bạch Kim Thời ra cửa bị nam nhân dâm loạn nên mới có vẻ mặt như thế.
Cố Thanh Nam càng lo hơn, mà Bạch Kim Thời một câu cũng không hé răng, đoạn hắn xoay người ra cửa kêu Hạch Đào đi gọi Cố Nhị Ngũ tới.
Cố Nhị Ngũ đang bón cỏ cho ngựa ở chuồng, nghe nói Cố Thanh Nam tìm mình, mặt đầy nghi hoặc, bình thường y phụ trách đánh xe, hoặc là đi theo Bạch Kim Thời ra ngoài làm chân sai vặt, không biết Cố Thanh Nam gọi y qua làm gì.
Y biết Cố Thanh Nam là quan lão gia còn có chút sợ hãi. Bọn hạ nhân trong nhà ai cũng sợ Cố Thanh Nam, bình thường cũng không dám lại gần hắn, Cố Nhị Ngũ đi đường thấp thỏm vô cùng.
Vừa gặp mặt, Cố Nhị Ngũ suýt nữa quỳ xuống, Cố Thanh Nam đỡ hắn, "Sáng nay lúc Bạch Kim Thời ra ngoài, ngươi có luôn đi theo bên cạnh không?"
Cố Nhị Ngũ thấy Cố Thanh Nam kỳ lạ vô cùng, nào có trượng phu nhà ai gọi vợ mình cả họ cả tên như vậy?
Nghĩ đến khi còn ở nhà, mỗi lần mẹ giận cha, luôn gọi cả họ cả tên ra. Chẳng lẽ Cố đại nhân đây là đang giận phu lang nên mới gọi đầy đủ như thế?
Y cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nơm nớp lo sợ nói: "Ta vẫn luôn đi theo cạnh phu nhân, một bước không rời, đến nhà xí còn không dám đi!"
"Vậy thì ngươi kể lại một lượt chuyện hôm nay phát sinh, một chữ cũng không được bỏ sót." Cố Thanh Nam thấy y không có vấn đề gì, xem ra không xảy ra chuyện bị người dâm loạn như làn đạn đoán. Nhưng hắn không rõ cớ gì tâm trạng Bạch Kim Thời lại sa sút đến thế.
Nghe thấy yêu cầu này, Cố Nhị Ngũ bỗng dưng hiểu lầm mục đích của hắn, "Đại nhân, ngài đây là đang nghi ngờ phu nhân sao? Phu nhân hôm nay chỉ đi xem cửa hàng, chọn hai tiểu nhị, thêm một chưởng quầy, hoàn toàn không làm chuyện gì có lỗi với ngài hết ạ. Y mở cửa hàng cũng là vì cái nhà này, ngài mà nghi ngờ y như thế, y biết được chắc sẽ lạnh lòng lắm!"
Cố Thanh Nam: "??? Gì cơ?"
Cố Thanh Nam không nhịn được gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, "Tên nhóc ngươi rốt cuộc đang suy diễn cái gì thế? Ta hỏi là vì thấy cậu ấy tâm trạng không ổn, muốn biết hôm nay đã gặp ai, là ai khiến cậu ấy không vui!"
Cố Nhị Ngũ thở phào, "À, hóa ra là ngài muốn biết ai bắt nạt phu nhân rồi đi đánh sao?"
Cố Thanh Nam hiện tại chỉ muốn đánh y, "Nói mau đi, đừng làm chậm trễ thời gian nữa."
Cố Nhị Ngũ đếm ngón tay, "Hôm nay tới mấy nam nhân muốn làm tiểu nhị, nhưng phu nhân chỉ đứng trong tiệm nhìn ra qua khe cửa, thấy không vừa mắt thì không cho vào. Phu nhân nói ánh mắt bọn họ không đứng đắn. Về sau lại có hai tiểu tử đến, hơi thẹn thùng, không dám nhìn phu nhân, người cũng thật thà, nên mới được giữ lại. Sau đó có một đại thúc hơi què, phu nhân thấy người đó đứng đắn, lời nói cử chỉ cũng nghiêm chỉnh, liền cho làm chưởng quầy.
Khi đó tâm tình phu nhân vẫn rất tốt."
"Sau đó thì sao? Gặp ai?" Cố Thanh Nam hỏi.
Cố Nhị Ngũ không nhìn thấy Thừa Vinh, mê man lắc đầu, "Phu nhân đứng ngoài cửa ngắm bảng hiệu một hồi, hỏi ta có nên đổi tên không. Nói đến đây thì mặt bỗng tái đi, rồi đột ngột bảo ta đưa lên xe về. Ta thấy từ lúc đó tâm trạng phu nhân mới thay đổi."
Cố Thanh Nam nhíu mày, "Đột nhiên tâm trạng không tốt? Có chuyện gì khiến cậu ấy như thế chứ?"
Cố Nhị Ngũ cũng lắc đầu, "Hay là do thân thể không thoải mái?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!