Những năm đầu khi Bạch Hạ Xuyên bắt đầu gọi video với phụ thân và cha, y vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhiều điều không rõ, đêm đến lại khóc lóc cầu xin hai người. Gần đây đứa nhỏ đã trưởng thành, không còn thấy rơi những hạt ngọc nhỏ nữa, khiến Cố Thanh Nam đôi lúc cũng thấy nhớ dáng vẻ đáng yêu khi ấy của con. Nhưng nay thấy con trai đã khôn lớn thành người, trong lòng cũng vừa mừng vừa tự hào, chỉ là y không còn cần đến họ nữa, điều đó khiến hắn hơi buồn.
"Không có chuyện gì khó cả, chỉ là con muốn hỏi hai người một chuyện." Bạch Hạ Xuyên nhìn hai người vẫn tình cảm mặn nồng như xưa, chậm rãi hỏi, "Trong mấy quyển truyện dân gian có nói, thần tiên thì không thể vướng vào tình ái phàm trần. Vậy a cha và phụ thân đã thành th*n d*** nhân gian, lên đến tiên giới có thể vẫn ở bên nhau không? Hay là... hai người bây giờ chỉ còn là đồng nghiệp bình thường?"
Nghe vậy, Cố Thanh Nam không nhịn được bật cười: "Quả nhiên là con ruột của a cha con, hai người nghĩ giống hệt nhau."
"Vì sao lại nói vậy? A cha cũng từng hỏi phụ thân câu này à?" Bạch Hạ Xuyên tò mò hỏi.
Cố Thanh Nam kéo tay Bạch Kim Thời hôn một cái: "Em nói xem, giờ chúng ta là vợ chồng hay là đồng nghiệp? Đồng nghiệp mà hôn nhau được à?"
Bạch Kim Thời vốn đang xem báo cáo tài vụ quý này, đột nhiên bị hắn kéo tay hôn một cái, vội vàng rút tay về, còn đánh nhẹ lên tay anh một cái: "Anh đang làm gì vậy! Già mà không biết xấu hổ." (Vì ẻm tới hiện đại 1 thời gian rồi nên update xưng hô xíu)
"Anh không già mà," Cố Thanh Nam sán lại gần nũng nịu, "Em cũng đừng ngại, cha mẹ ân ái thì con cái mới biết cách yêu người khác. Em nhìn con đi, 25 tuổi rồi mà chưa từng yêu ai, là vì nó không hiểu mấy chuyện này đó."
"Không phải tại anh quản nó nghiêm quá sao?" Bạch Kim Thời liếc hắn, "Hồi nó mười mấy tuổi thì cấm yêu đương, giờ hơn hai mươi lại kêu nó chưa từng yêu ai."
Cố Thanh Nam cười gượng, không ngờ bản thân làm phụ thân rồi cũng thành kiểu phụ huynh như bao người khác. Con trai hồi mười mấy tuổi trắng trẻo mềm mại, vừa ngây thơ lại đáng yêu, hắn thật sự không nỡ để mấy thằng nhóc khác đụng vào. Giờ cũng không muốn để mấy tên đàn ông thối kia vấy bẩn con mình. Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến câu vừa rồi của Bạch Hạ Xuyên, lập tức cảnh giác, "Không phải... không phải con có người mình thích rồi chứ? Là cái tên Viên Bá Viễn kia dụ dỗ con à?!
Tốt lắm, giỏi thật đấy."
Cố Thanh Nam nghiến răng nghiến lợi: "Tuy là hắn hơi lớn tuổi chút, nhưng nếu con thật lòng thích thì phụ thân cũng không ngăn cản."
Miệng thì nói không ngăn nhưng tay thì đã bắt đầu mài dao rồi, cứ như chỉ cần con gật đầu một cái là sẽ lập tức chém người ngay.
"Phụ thân nói linh tinh gì thế, con sao mà thích sư phụ mình được." Bạch Hạ Xuyên vừa nói vừa vô thức quay đầu đi chỗ khác, nhưng rồi lại quay lại, ánh mắt nghiêm túc, "Sau khi con mất còn muốn được đoàn tụ với phụ thân và a cha nữa, con cũng muốn làm thần tiên, không thể bị chuyện yêu đương ràng buộc được."
"Dù con tới bên này, cũng vẫn có thể yêu đương mà. Nhưng nếu yêu sâu quá, lúc chia tay sẽ rất đau." Cố Thanh Nam nghĩ tới cảm giác lúc mình sắp rời đi năm đó, đau đớn đến như xé tim.
Hắn đã từng trải qua nỗi đau đó, không muốn con mình cũng đi vào vết xe đổ, "Nhưng nếu thật sự muốn yêu thì yêu đi, thế giới bên này cũng có rất nhiều người tốt. Mà này, con trai ta thích nam hay nữ vậy?"
Cố Thanh Nam quay sang hỏi Bạch Kim Thời, nhưng Kim Thời cũng không rõ. Dù bọn họ thường xuyên gọi video cho con nhưng vẫn không bằng được ở bên con mỗi ngày. Không thể cùng con trưởng thành là một trong những điều khiến Kim Thời day dứt nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng cậu lại buồn bã.
"Làm thần tiên rồi cũng được yêu đương ạ?" Bạch Hạ Xuyên vẫn còn lấn cấn chuyện đó.
Cố Thanh Nam thật muốn nói bọn họ không phải thần tiên gì cả, nhưng chuyện này khó giải thích, thôi để khi con sang rồi hẵng nói, "Dĩ nhiên là được chứ, con muốn yêu ai thì cứ yêu, thích ai thì cứ theo đuổi."
"Nhưng phụ thân lại nói nếu con rời đi, người kia sẽ đau lòng, con cũng sẽ đau... Vậy chẳng phải rất khó chịu sao." Bạch Hạ Xuyên vốn nghĩ là mình chết rồi mới thành tiên, nhưng nghe ý phụ thân nói thì hình như mấy năm nữa thôi là sẽ "rời đi".
Cố Thanh Nam: "Không ở bên nhau thì sau này sẽ hối hận. Có khi cả đời cũng không quên được, rồi lại hối hận vì lúc này không dũng cảm hơn. Thà cứ sống hết mình còn hơn."
Bạch Kim Thời cảm thấy hắn càng dạy càng sai, nhưng câu đó hình như cũng không sai lắm, "Đừng dạy nữa, cứ để con tự nhiên, tự mình quyết định."
Sau khi trò chuyện với hai người, Bạch Hạ Xuyên lại càng rối rắm. Y nằm trên giường, lại nghĩ đến những lời ban ngày Viên Bá Viễn từng nói. Y biết mình không nên thích sư phụ, phụ thân và cha cũng luôn dặn không được thích người quá lớn tuổi. Nhưng từ nhỏ, người mà y ngưỡng mộ nhất chính là sư phụ, cũng là người y luôn muốn gần gũi nhất. Y không tưởng tượng nổi những ngày không có sư phụ.
Trước kia chưa hiểu chuyện, y nghĩ đó chỉ là sự dựa dẫm với bề trên. Nhưng càng lớn, tình cảm ấy lại càng phức tạp. Mỗi khi nảy sinh những ý nghĩ không nên có, y lại tự trách mình, cảm thấy thế là sai trái, là không có đạo đức. Hôm nay y đã mơ hồ bày tỏ, không biết sư phụ có hiểu ra không? Có phải vì hiểu nên mới cố ý từ chối như vậy? Nhưng một người ngay thẳng như Viên Bá Viễn, chắc chắn sẽ không động tâm với đệ tử của mình. Như vậy có khi lại là chuyện tốt với cả hai.
Hôm sau, Bạch Hạ Xuyên liền gọi Đạo Hoa vào cung, nhờ đối phương chọn giúp Chu Bạch Phàm một mối tốt, đừng để hắn lãng phí thời gian vào một người không nên. Tâm tư của Chu Bạch Phàm, Đạo Hoa tất nhiên hiểu rõ. Ông từng nghĩ Bạch Hạ Xuyên với Chu Bạch Phàm rất xứng đôi, còn mong một ngày hai đứa sẽ đến với nhau. Chính ông khi hơn ba mươi mới thành đôi với Chu Nhậm nên không vội gì chuyện của con mình. Quan trọng là hai đứa phải chuẩn bị sẵn sàng, không được mù quáng bên nhau.
Giờ Bạch Hạ Xuyên đã nói rõ, không định thành thân với con mình, thì mình cũng không ép, chỉ nói đã hiểu và sẽ để tâm tìm mối tốt. Tuy vậy, Chu Bạch Phàm không lập tức thành thân mà đến hơn một năm sau mới nghe nói hắn đính hôn với một quan viên trong triều. Người đó là một ca nhi, lớn hơn hắn hai tuổi, năm ngoái đỗ Thám Hoa, hai người cùng làm việc chung nên lâu ngày sinh tình.
Nghe nói tên nhóc kia cuối cùng cũng chịu buông mình, Bạch Hạ Xuyên còn rất vui, ban hôn cho hai người, còn ban thưởng đủ thứ, nói sẽ đích thân làm người chứng hôn.
Hiện tại y là hoàng đế, đích thân chứng hôn đúng là vinh quang lớn lao. Cả kinh thành đều nói, tuy Chu Bạch Phàm không làm hoàng hậu, nhưng vẫn được thánh thượng sủng ái như em trai ruột, tiền đồ vô lượng.............
Lại hai năm nữa trôi qua, một ngày nọ, Bạch Hạ Xuyên nhận được cuộc gọi video từ Cố Thanh Nam. Cố Thanh Nam nói với y rằng y có thể đi rồi, bảo y chuẩn bị tạm biệt mọi người. Nhưng nếu không kịp từ biệt cũng không sao, vì thế giới đó, sau khi y rời đi sẽ ngừng lại.
Bạch Hạ Xuyên còn chưa kịp hiểu rõ ý của phụ thân đã thấy một trận choáng váng. Khi mở mắt ra lần nữa, y phát hiện mình đang nằm trong một cái hộp. Chẳng lẽ... mình chết rồi? Bị đưa vào quan tài rồi sao?
.........
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!