"Nhờ hắn? Hắn đã làm chuyện gì dụ dỗ con hả?" Cố Thanh Nam tức muốn trào ra khỏi màn hình.
Bạch Hạ Xuyên không hiểu phụ thân đang tức chuyện gì, bèn kể lại từng việc Viên Bá Viễn đã làm. Nghe xong, Cố Thanh Nam càng giận hơn, nhưng lại không phải giận Viên Bá Viễn mà giận đám đại thần trong triều: "Ta không ở đấy là họ bắt đầu lộng hành rồi! Dám bảo tiểu bảo bảo nhà mình mới mười mấy tuổi đã phải thành thân sinh con? Viên Bá Viễn làm đúng!"
"Tiểu bảo bảo?! Con bây giờ là hoàng đế rồi, đâu còn là trẻ con nữa, phụ thân đừng gọi thế." Bạch Hạ Xuyên thấy phụ thân gọi mình vậy thì ngượng lắm. Nhưng vừa được gặp lại phụ thân, nỗi buồn trong lòng cũng tan biến, như thể quay về những ngày vô lo thuở bé.
"Nói với cái tên sư phụ ngoài kia đừng có thổi nữa, còn con chưa đến hai mươi tuổi thì không được yêu đương!" Cố Thanh Nam cảnh cáo.
"Sao lại không được yêu? A cha kết hôn năm mười tám cơ mà?" Bạch Hạ Xuyên thật ra không có ý định yêu đương gì nhưng vẫn thích đấu khẩu với phụ thân mình.
"Chuyện này thì cứ thuận theo tự nhiên, nhưng con phải tìm người yêu thương con, cũng phải sáng suốt mà nhìn người." Bạch Kim Thời vẫn luôn lo con bị người ta lừa, dù có ở bên cạnh cũng không yên tâm.
Nghĩ tới đây, thật ra Viên Bá Viễn là người đáng tin, chỉ là lớn hơn Bạch Hạ Xuyên tới mười hai tuổi, Bạch Kim Thời thấy khó chấp nhận được. Đứa con nhà Đạo Hoa cũng xem như một lựa chọn tốt. Đang lúc cậu còn nghĩ ngợi thì Cố Thanh Nam bên kia đã dặn con một đống thứ để đề phòng... đàn ông.
Bạch Hạ Xuyên hỏi: "Không còn gì khác để dặn con à? Như là làm sao làm hoàng đế cho tốt chẳng hạn?"
"Phụ thân tin con sẽ làm được. Con cứ tự quyết định, nhưng nếu có gì không chắc thì hỏi a cha của con." Cố Thanh Nam lúc này mới nhớ ra phải dạy con làm vua. Nhìn đứa trẻ non nớt trong màn hình vốn nên được lớn lên vô ưu vô lo, giờ lại phải gánh vác cả giang sơn, hắn thấy xót xa vô cùng.
"Giờ phụ thân dạy con cách dùng điện thoại nhé, cái con đang cầm đó. Sau này có thể dùng để liên lạc với phụ thân và cha, nhưng đừng để ai nhìn thấy." Cố Thanh Nam lấy một chiếc điện thoại ra dạy y cách gọi video. Cái điện thoại hắn để lại cho cổ đại chỉ còn mỗi chức năng đó. Còn dạy thêm cách dùng sạc năng lượng mặt trời, dặn y phải sạc đúng giờ.
Bạch Hạ Xuyên vốn thông minh, học gì cũng nhanh, giờ lại càng chăm học hơn vì muốn được nói chuyện với hai người mỗi ngày.
Khi y từ phòng của Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời bước ra thì đã là nửa đêm. Vừa ra khỏi cửa, Viên Bá Viễn đã lập tức đi tới, lặng lẽ theo sát phía sau, hộ tống y về tẩm cung. Trước kia trong cung vẫn còn thái giám cung nữ, nhưng sau khi Bạch Kim Thời đăng cơ đã bãi bỏ chức vị thái giám, bên cạnh Bạch Hạ Xuyên cũng không còn thái giám đi theo, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Viên Bá Viễn là luôn bên cạnh bảo vệ.
"Sao sư phụ còn chưa ngủ? Hôm nay chẳng phải đến lượt thị vệ khác trực sao?" Bạch Hạ Xuyên vừa nãy nghe tiếng sáo ngừng, cứ tưởng Viên Bá Viễn đã về nghỉ ngơi rồi.
"Thần không yên tâm." Viên Bá Viễn đáp.
"Không yên tâm đám thị vệ à? Vậy thì rèn luyện họ cho tốt vào." Bạch Hạ Xuyên nói.
"Sau khi tiên hoàng băng hà, đây là lần đầu tiên bệ hạ đến tẩm cung của tiên hoàng và ở lại lâu như vậy, thần có chút lo lắng." Viên Bá Viễn nói.
"Ồ." Bạch Hạ Xuyên vẫn còn đắm chìm trong niềm vui được gặp lại phụ thân và cha, "Ta không sao nữa rồi, sau này ngươi không cần lo cho ta đâu."
Lúc đầu Viên Bá Viễn cứ tưởng Bạch Hạ Xuyên chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng kể từ hôm đó, Bạch Hạ Xuyên dần trở nên hoạt bát, phảng phất như quay về khoảng thời gian khi tiên hoàng và tiên hoàng hậu vẫn còn tại thế. Cách làm việc của y cũng ngày càng giống với họ.
Y nói muốn xây trường học thì lập tức bắt tay vào làm. Y phân chia độ tuổi học sinh thành các cấp học khác nhau, mở tiểu học, trung học và cao trung ở từng khu vực, còn xây cả đại học gần các xưởng, mà nội dung đại học dạy cũng liên quan đến kỹ thuật trong các xưởng của mấy ca ca hán tử.
Trước kia các trường học gần xưởng chỉ dạy sơ sơ, biết đọc viết là có thể vào xưởng làm việc, chỉ có vài nơi giàu có hoặc kinh thành là học tốt hơn một chút nên quan viên trên triều phần lớn đều là người thi đỗ từ các vùng giàu. Trẻ em vùng nghèo chỉ cần biết chữ là vào xưởng làm, chủ yếu vẫn làm việc tay chân như cha anh họ. Khi đó điều kiện sống còn kém, có miếng ăn đã là may mắn. Nhưng khi kinh tế phát triển, ai cũng có thể ăn no, con người bắt đầu có khát vọng khác.
Nhiều đứa trẻ không còn muốn làm công việc tay chân giống đời trước. Trường đại học do Bạch Hạ Xuyên xây dựng chính là cơ hội để các em lựa chọn lại. Không chỉ có thể học nghề mình thích ở quê nhà, mà còn có thể đến nơi khác học, theo đuổi công việc mơ ước.
Y còn ưu đãi đặc biệt cho vùng nghèo: học phí ở vùng giàu sẽ cao hơn, phần chênh lệch được dùng để hỗ trợ vùng nghèo, giúp học sinh ở đó được miễn học phí từ tiểu học đến phổ thông. Học sinh nghèo ở vùng giàu cũng được miễn học phí. Tất nhiên các trường cũ vẫn được giữ lại, tiếp tục miễn học phí, bao ăn ba bữa. Nhưng học sinh trong các trường cũ vẫn giữ truyền thống vào xưởng làm việc tay chân, học ở đâu là lựa chọn của mỗi người.
Trước kia khi Cố Thanh Nam xây trường là để xóa nạn mù chữ, còn Bạch Hạ Xuyên là để bồi dưỡng nhân tài. Trong mấy năm đăng cơ, Bạch Hạ Xuyên dựa trên nền tảng của Cố Thanh Nam và Bạch Kim Thời mà phát triển đất nước ngày càng tốt hơn. Y cũng dần hiểu ra niềm vui của việc kiến thiết, mỗi lần gọi video với phụ thân và cha là lại thấy nhiều thứ hiện đại, nhà cao tầng... thế là y cũng xây được không ít tòa cao ốc, còn bắt đầu làm thương mại ngoài nước.
Y từng đặt tuổi kết hôn là hai mươi, thoắt cái đã 25 mà vẫn chưa yêu đương hay lấy ai, chỉ mải mê xây dựng đất nước, chẳng hứng thú gì với chuyện tình cảm.
Chu Bạch Phàm cùng y lớn lên, ai cũng tưởng Chu Bạch Phàm là chồng nuôi từ bé, chờ mãi đến khi Chu Bạch Phàm đỗ trạng nguyên rồi mà vẫn không thấy y phong danh phận cho hắn, ai nấy đều lấy làm lạ, nhưng cũng không ai dám nhiều lời, sợ chọc giận hoàng thượng lại có thêm vài người bị xử tử.........
Chu Bạch Phàm ngày trước có thẻ ra vào hoàng cung, giờ làm quan rồi vẫn có thể vào cung bàn chuyện chính sự với Bạch Hạ Xuyên bất cứ lúc nào. Hôm nay hắn vui vẻ vào cung, nửa đường gặp Viên Bá Viễn. Viên Bá Viễn rất ngứa mắt với tên tiểu tử ngốc nghếch này. Chu Bạch Phàm dù thừa hưởng tài hoa từ phụ thân, nhưng lại là kiểu chó con ngây thơ, cả ngày cười tủm tỉm bám lấy Bạch Hạ Xuyên, có khi còn nũng nịu nói chuyện. Mỗi lần thấy hắn, Viên Bá Viễn đều mặt lạnh như tiền.
Chu Bạch Phàm gặp Viên Bá Viễn liền cười tươi chào hỏi: "Chào buổi sáng, Viên thủ lĩnh."
"Giờ gần trưa rồi." Viên Bá Viễn liếc hộp đồ ăn trong tay hắn: "Chu đại nhân vào cung gặp hoàng thượng có việc gì?"
"Ta mới làm ít điểm tâm, do cha ta dạy, hoàng thượng rất thích ăn." Chu Bạch Phàm vẫn cười toe, còn giơ hộp đồ lên lắc lắc trước mặt Viên Bá Viễn. Không biết có phải ảo giác không mà Viên Bá Viễn như thể nghe ra vài phần khoe khoang trong giọng hắn.
"Chu đại nhân có vẻ quên mất thân phận của mình rồi, ngài là quan chứ không phải phi tần trong hậu cung. Mong Chu đại nhân hãy đặt hết tâm trí vào chính sự." Viên Bá Viễn lạnh giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!