Nhà Bạch Kim Thời mở một tiệm đậu phụ, trong nhà còn có bốn đệ đệ muội muội. Từ năm ba tuổi cậu đã phải gánh vác việc chăm nom các em; lớn hơn một chút, cha mẹ liền giao luôn việc xay đậu, làm đậu phụ để cậu lo liệu một mình.
Cậu sống còn vất vả hơn lừa, ăn uống không đủ, quanh năm thiếu dinh dưỡng, vậy mà khi lớn lại có một gương mặt xinh đẹp, khiến nam nhân trong huyện đều dòm ngó. Đến cả người ở huyện bên cũng thường xuyên ghé sang chỉ để nhìn Bạch Kim Thời một cái.
Bạch Kim Thời vô cùng chán ghét ánh mắt của bọn họ, nghe những lời tục tĩu buông ra thì chỉ muốn nôn mửa. Nhưng cha mẹ cậu lại không hề để tâm tới cảm xúc của con, ngược lại còn ép cậu đứng ở trước tiệm mời chào khách mua đậu.
Về sau đến tuổi, không ít người tới cửa cầu thân, cha mẹ lại không đồng ý một mối nào. Bạch Kim Thời vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cha mẹ, họ không định gả Bạch Kim Thời đi, cứ giữ lại trong nhà, vừa có người làm không công, vừa hút khách tới tiệm. Nếu gả đi rồi, có thể kiếm được bao nhiêu chứ.
Ca nhi khác còn chưa tới tuổi, cha mẹ đã vội vàng định hôn sự, chẳng kéo dài lấy một ngày. Vậy mà đến lượt cậu thì lại tương phản, lẽ nào cậu không phải con ruột của họ?
Cho đến khi cậu được đưa trở về kinh thành, vào phủ công chúa, mới biết được sự thật rằng cậu là con ruột của trưởng công chúa, năm xưa bị ôm nhầm. Cứ ngỡ rằng thân thế được khôi phục rồi thì sẽ được sống trong yêu thương; thế nhưng câu đầu tiên mẫu thân ruột nói với cậu lại là: "Đây thật sự là con ta sao? Có khi nào nhầm rồi chăng?"
Những người khác ai nấy đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, giống như đang nhìn một kẻ lừa đảo. Cậu đứng ngẩn ra, tay chân luống cuống, nhớ tới những ánh nhìn soi mói khi còn bán đậu phụ ở nhà, khiến cậu không thoải mái.
Ngay sau đó, trưởng công chúa gọi người đưa cậu đi tắm rửa, thay xiêm y.
Tuy Bạch Kim Thời mặc áo vải thô, nhưng ngày ngày phải chuẩn bị đồ ăn, cơ thể lúc nào cũng sạch sẽ, sẽ không có chấy. Nhưng trưởng công chúa vẫn sai người thiêu sạch y phục cậu mặc đến phủ rồi thay một bộ mới. Cậu vốn đã xinh đẹp, khi khoác lên người lớp y phục tinh xảo, càng khiến người ta không thể rời mắt, thái độ của mấy nha hoàn cũng vì thế mà trở nên tốt hơn vài phần.
Cậu muốn tìm lại tay nải mình mang từ quê lên nhưng không thấy, trong đó có dược liệu. Nơi đó không có thứ gì quý giá, nhưng trên núi nhiều dược liệu, cậu có hái một ít thuốc bổ muốn biếu cha mẹ, nhưng tay nải ấy đã bị đám hạ nhân thiêu cùng y phục cũ rồi.
Đó đều là dược liệu cậu lên núi hái vài ngày liền, không nhịn được cãi vã với bọn nha hoàn, mấy đường ca ở trong phủ nghe thấy ồn ào bèn tìm tới.
Từ nhỏ, đám đường ca này vốn thân thiết với thiếu gia giả Bạch Ngạn Thần. Bạch Ngạn Thần vừa mới qua chỗ mấy đường ca diễn cảnh đáng thương, bóng gió rằng người thật đã trở về, trong phủ này từ nay chẳng còn chỗ cho hắn nữa, bản thân đang tính rời đi.
Đám đường ca ban đầu còn sinh nghi, cho rằng Bạch Kim Thời là lừa đảo. Nghe nói cậu mới vào phủ đã gây ầm ĩ với hạ nhân, ai nấy đều nghĩ tính tình khó chiều, sau này kiểu gì cũng đuổi Bạch Ngạn Thần đi. Nhưng khi vừa bước chân vào sân, nhìn thấy dung mạo của Bạch Kim Thời, những lời định nói lập tức nuốt xuống. Đại đường ca quay sang quát đám hạ nhân: "Đệ đệ mới trở về nhà ngày đầu tiên, các ngươi lại dám chậm trễ?"
Nhị đường ca bước tới ôm lấy bả vai cậu, "Đệ đệ đừng giận, xảy ra chuyện gì thì nói với nhị ca, nhị ca thay đệ dạy dỗ các nàng."
Bạch Kim Thời thấy đám nha hoàn quỳ xuống đất xin tha, xua xua tay: "Thôi, cũng chỉ là ít dược liệu. Vốn định mang biếu cha mẹ, tiếc thay, để các nàng đền là được."
"Dược liệu à? Bên ta có nhiều lắm, để ta sai người mang đến cho." Tam đường ca sai người mang tới một đống lớn thuốc quý, đưa đến tay cậu, "Đệ xem thử, nếu ổn, ta thay đệ đưa qua."
Bạch Kim Thời còn chưa kịp từ chối, dược liệu đã được tặng đi.
Bạch Ngạn Thần đứng sau cánh cửa nhìn trộm, cắn răng nghiến lợi. Ngày Bạch Kim Thời mới vào phủ mặt mũi xám xịt, đầu cúi gằm, y phục quá khổ che kín người, khó trông thấy diện mạo, nhưng chỉ cần nhìn cách ăn mặc đã thấy quê mùa. Thiếu gia giả Bạch Ngạn Thần nhìn thấy bộ dạng của cậu bèn nhẹ nhàng thở ra, trông thấy đường ca lại đây, cứ tưởng đường ca vì xả giận cho mình, ai ngờ lại thấy được một màn này.
Thái độ nhóm đường ca thay đổi nhanh như vậy, không biết cha mẹ sẽ phản ứng ra sao. Gã vừa mới vất vả giả bộ đáng thương xin cha mẹ giữ gã lại, nếu giờ cha mẹ lại không ưa gã nữa, đuổi hắn đi thì phải làm sao?
Nghe nói cha mẹ ruột của gã bán đậu phụ, quanh năm thức khuya dậy sớm, gã nào muốn sống khổ như lừa, nhất định phải nghĩ cách khiến cha mẹ ghét bỏ Bạch Kim Thời.
Tới bữa cơm, cha mẹ thấy sự thay đổi của Bạch Kim Thời, thái độ cũng trở nên khác đi. Bạch Ngạn Thần ra vẻ u sầu ăn không ngon miệng, bảo rằng gần đây Quốc Tử Giám lưu lại nhiều công khóa quá, hỏi trước đây Bạch Kim Thời từng học ở đâu, học được những gì.
Quả nhiên, khi nghe cậu trả lời rằng mình không biết chữ, cha mẹ liền tỏ ra ghét bỏ, nói trắng ra là cậu lười biếng không cầu tiến, không nếm qua khổ cực học hành, "Trước kia phụ mẫu nuôi nuông chiều ngươi thì thôi, giờ về đây không thể như thế nữa. Ngày mai, ngươi theo tiểu Thần đi học, học nhiều chữ nghĩa hơn mới tốt."
Bạch Kim Thời vừa định mở miệng giải thích rằng cha mẹ nuôi chưa từng tính toán cho cậu đi học, Bạch Ngạn Thần đã chen lời: "Đến Quốc Tử Giám học cũng phải, chỉ là tốt nhất đừng để người khác biết thân phận của đệ ấy đi. Chẳng may có ai biết đệ ấy từng bán đậu phụ ngoài phố, dùng sắc mời chào sinh ý thì..."
Hắn không nói hết câu, nhưng bàn ăn đã chìm vào yên lặng, nhất là công chúa, bà vô cùng sĩ diện, trước đây nghe nói nhà cha mẹ nuôi Bạch Kim Thời mở tiệm đậu phụ, nhưng bà có nghe được vài tin đồn nhảm nhí, nói cậu dựa vào gương mặt mà giữ chân khách, này thì mất mặt quá. Nếu người đời biết con ruột bà từng làm loại chuyện như vậy, thể diện của bà còn đâu?
Nếu để chuyện ôm nhầm hài tử bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ có người tra xét quá khứ của Bạch Kim Thời. Đến lúc đó bị họ tra ra được, thể diện đều mất hết.
Chẳng ai hỏi Bạch Kim Thời một câu rằng lời đồn kia là thật hay giả, tình huống thật như thế nào, công chúa trực tiếp hạ quyết định: Bạch Kim Thời sẽ lấy danh nghĩa thân thích xa của phò mã đến Quốc Tử Giám học tập.
Trước khi Bạch Kim Thời vào Quốc Tử Giám, Bạch Ngạn Thần đã sớm lan truyền lời gièm pha với đồng môn, trong đó còn có vị hôn phu của gã – Lâm Uyển.
Lâm Uyển là con trai của thủ phụ, từ khi hai đứa trẻ còn chưa ra đời, hôn ước đã được hai nhà định sẵn. Nhưng Bạch Ngạn Thần vốn không phải cốt nhục thật sự của trưởng công chúa, nếu Lâm Uyển biết rõ sự thật, nhất định sẽ hủy hôn để quay sang cưới Bạch Kim Thời.
Gã nhất định phải tranh thủ trước khi Lâm Uyển trông thấy Bạch Kim Thời, khiến y chán ghét cậu.
Gã ở trước mặt Lâm Uyển thêm bớt đủ điều giả dối về Bạch Kim Thời, còn nói cậu tính tình ngang ngược, có lần còn chém tay một nha hoàn chỉ vì sơ ý làm bẩn y phục cậu, có hạ nhân lỡ miệng liền bị cắt đầu lưỡi. Ngày thường hay lấy việc đánh người làm thú vui, phá đến mức cả phủ khổ không nói nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!