Edit: Simi
Phòng học của lớp 17 trống trơn.
Nhìn qua khung cửa sổ, Nhạc Nha thấy có mấy bạn học nằm gục xuống bàn ngủ trưa, cũng có bạn học nữ đang lật sách học bài.
"... muốn nghĩ tới cũng không nghĩ được."
"Vậy thì cậu cứ mơ đi."
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật cãi nhau ầm ĩ đi lên cầu thang bên cạnh, nhìn thấy Nhạc Nha cùng một nữ sinh khác đang đứng đó.
Lương Thiên đảo tròn mắt, lại gần hỏi:
"Bạn học mới, lén lút ở đây làm gì vậy?"
Nhạc Nha bị câu hỏi bất thình lình của cậu ta làm giật mình.
"Sao lại dọa con gái người ta vậy." Triệu Minh Nhật đập cậu ta một cái, sau đó cười hì hì hỏi:
"Có chuyện gì à? Bọn tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Lương Thiên nói:
"Hay là mới đến nên không biết đường, cậu muốn đi đâu tôi có thể dẫn cậu đi."
"Để tên mù đường như cậu dẫn đi à." Triệu Minh Nhật phá ngang, quay sang nhìn Nhạc Nha,
"Nếu có người khi dễ cậu, có thể nói với bọn này, anh đây sẽ đi đập hắn một trận."
Nhạc Nha nghe hai người tôi một câu cậu một câu mà hát Song Hoàng [1].
[1] một thể loại hát đôi, một người diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc đọc thoại.
Một người tóc vàng, một người tóc đỏ, sáng chói khiến mắt cô như muốn nhảy loạn.
Dù ấn tượng của Nhạc Nha với bọn họ không tốt lắm, nhưng nghĩ đến nam sinh kia giúp cô chuyển sách hình như cũng không quá tệ, có lẽ hai người này cũng vậy.
Cô nhẹ giọng hỏi:
"Hai cậu biết Trần Dạng không? Lớp 17 á."
Trên hành lang yên tĩnh trở lại.
Cả buổi trời, Lương Thiên cho là tai của mình đã nghe nhầm: Cậu hỏi ai?
Trần Dạng. Sợ họ không biết, Nhạc Nha còn giải thích:
"Nhĩ đông Trần, Dạng trong nhộn nhạo."
Lương Thiên sửng sốt, nước mắt như chảy ra vì muốn bật cười, xoa xoa mái tóc đỏ của mình,
"Cậu không biết Trần Dạng lớp 17?"
Nhạc Nha tuy nghi hoặc, nhưng vẫn Ừ một tiếng.
Tạ Khinh Ngữ kéo tay cô, nhỏ giọng hỏi:
"Nghe có vẻ như cậu ta rất nổi tiếng, chẳng lẽ có chuyện gì à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!