Đừng làm bẩn thanh danh của người ta! Nếu là ta, kiếp này quyết chẳng cưới vợ — kẻo đêm động phòng, cô nương nhà người ta cười đến đứt ruột mất thôi!"
Ta mắng một hơi chẳng nghỉ, Chu Linh Phong đợi ta mắng xong mới thong thả rót nước cho ta.
Tên công tử kia nước mắt lưng tròng, bò dậy khỏi đất, quát bọn a hoàn theo sau "đi!", rồi lấy tay che hạ bộ, chật vật chạy khỏi lâu.
Còn cô nương kia — ta đem nàng chuộc về phủ. Hỏi tên, nàng nói chẳng nhớ tên cũ, theo họ của ông chủ tửu lâu, gọi là Ngụy Lê.
Ta nghe cái tên ấy cũng hay, bèn giữ lại.
Ngụy Lê ngoan ngoãn hiểu chuyện, ít nói, làm việc lại nhanh nhẹn. Ta khuyên mấy lần rằng những việc nặng nhọc không cần nàng động tay, nàng chỉ cười nói:
"Đại nhân với nô tỳ có ân tái sinh, nô tỳ đời này nguyện báo đáp."
Những ngày đầu, nàng vẫn sợ, hay hỏi ta liệu Trần công tử có tìm đến gây chuyện không. Ta nói:
"Không sao, đã có người đỡ cho."
Thực ra Trần đại tướng quân là người hiểu lẽ, tuy chiều con, song vẫn biết phải trái.
Một hôm ta ra ngoài trở về, thấy Ngụy Lê cầm khăn, đứng trước bàn trang điểm mà ngẩn ngơ.
Ta gọi một tiếng, nàng giật mình lùi liền mấy bước:
"Đại nhân... nô tỳ chỉ nhìn thôi, không lấy gì cả... nô tỳ biết sai rồi."
Ta gọi nàng đến, để nàng ngồi trước gương đồng. Nàng do dự một lát rồi ngoan ngoãn làm theo.
"Là ta sơ suất, ngươi tuổi này, vốn thích chưng diện."
Ta chọn một cây trâm hoa cài lên tóc nàng:
"Cây này hợp với ngươi, nếu có thứ nào ưng ý hơn, cứ chọn. Những món của ta không hợp lứa tuổi ngươi, mai ta dẫn ngươi ra phố, chọn vài món mới."
Ngụy Lê mừng rỡ, thử hết cái này lại nhìn cái khác, cuối cùng vẫn cẩn thận cất lại:
"Đại nhân, nô tỳ chỉ thử thôi. Đeo những thứ này, làm việc bất tiện lắm."
Ta thấy thương nàng hiểu chuyện, mà nàng lại luôn tự cho mình chưa đủ.
Bỗng nghe có tiếng gọi:
"Sư phụ."
Ta quay lại — là tiểu hoàng đế, sau lưng còn có Chu Linh Phong.
"Hoàng thượng, Chu đại nhân." Ta hành lễ, Ngụy Lê cũng quỳ xuống theo. Hành lễ xong, ta lẩm bẩm:
"Sao không có người thông báo trước?"
"Trẫm bảo bọn họ miễn truyền báo." Tiểu hoàng đế nói, rồi nhìn Ngụy Lê, hỏi:
"Nàng là ai?"
Ta nói: "Là muội muội ta mới nhận, tên Ngư Ngụy Lê."
Hoàng đế gật đầu, chẳng nói gì thêm.
Ngụy Lê chẳng hiểu ý ta, song Chu Linh Phong thì biết rõ — tiểu hoàng đế này là do ta và hắn cùng dạy dỗ từ nhỏ, ta còn lạ gì hắn. Nhất định hắn đã để mắt đến Ngụy Lê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!