Hai người thong thả đi dạo, còn ta với Chu Linh Phong lại vội vã, nên mới va vào nhau ở cửa cung.
Tống Thái bảo vốn là người điềm đạm, mà lúc này giận đến mức ria mép cũng run:
"Trời ạ! Món cá quế Động Đình phu nhân ta tự tay nấu, ta còn chưa kịp uống một ngụm nào! Ngư Diệu Nhân, ngươi phải đền!"
Ta đang định cúi người xin lỗi, thì bị Chu Linh Phong kéo ra sau, hỏi:
"Có bị bỏng không?"
Ta cố giằng tay ra, nổi giận:
"Nam nữ khác biệt, ngài đừng có kéo kéo lôi lôi! Chính ngài phải đền canh của Tống đại nhân đấy!"
Phu nhân của Thái bảo vội ra hoà giải:
"Thôi thôi, hai vị đại nhân, trời nóng, mau hồi phủ đi thôi."
Tống Thái bảo vẫn không chịu, nhảy cẫng lên la:
"Phải bắt hắn đền! Phải đền!"
Hét được hai câu, bị phu nhân kéo đi, liền ngoan ngoãn theo sau, chẳng dám hé răng nữa.
"Đều tại ngài! Gây họa cho ta rồi đây!"
Ta giơ chân định đá Chu Linh Phong, song hắn nhẹ nhàng né qua, chẳng hề tốn sức.
"Đôi chân nàng ngắn như đuôi cá, thôi đừng quẫy nữa."
Thấy ta tức muốn nổ tung, hắn mới thong thả nói thêm:
"Ta từng đến phủ Tống đại nhân ăn cơm, tay nghề của phu nhân ông ấy quả thực không vào nổi sảnh đường, giờ bị đụng đổ cũng coi như cứu ông ta một kiếp khổ hình."
"Chu đại nhân, nếu mai trời đổ mưa, xin ngài đừng ra cửa, miệng ngài độc như thế, chỉ sợ ông trời có mắt, giáng sét xuống trừng trị thôi!"
Hắn chỉ cười, chẳng buồn để ý, lại hỏi:
"Nàng thật sự không bị bỏng chứ?"
"Bỏng nổi mụn nước khắp người rồi đấy! Muốn xem không? Xem cho đã mắt ngài hả?"
Cứ gặp hắn là ta chẳng còn ra dáng nữ quan, nói năng cũng chẳng giữ ý tứ, y như sư tử Hà Đông hóa thành người, đến ta còn thấy mình quá chanh chua.
Ta đi được vài bước, lại chợt nghĩ ra, quay người hỏi:
"Chu đại nhân, cái gánh ca vũ ngài thuê hôm nay, có thể cho ta mượn được không?"
"Không phải không được, nhưng nàng định làm gì?"
"Đòi nợ."
Ta hừ một tiếng:
"Càng nghĩ càng thấy tức, bao nhiêu châu báu vàng bạc lại để nhà họ Huyền chiếm mất, thật khiến ta đau lòng."
Ta gọi mấy phu khuân vác khỏe mạnh trong phủ, bảo họ gánh hai rương sính lễ mà Huyền gia từng đưa tới.
Trên nắp vẫn còn buộc hoa đỏ, ta chưa tháo — hắn có thể tặng gì mà phủ ta chưa có chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!