Ta vốn tưởng Huyền Trường Toàn chỉ biết khóc, ai ngờ nàng lại chẳng đơn giản.
Khi ấy Thành Hy ngồi ngay ngắn trên điện, có việc thì luận, vô sự thì bãi triều.
Thời thế thịnh trị, quốc thái dân an, đáng ra phải vô sự mới phải.
Ấy thế mà lại có người dám gõ trống kêu oan trước điện?
Thành Hy từ nhỏ chưa từng gặp chuyện như vậy, tuy mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng đôi chân nhỏ dưới long sàng đã đung đưa đầy hứng thú.
"Người gõ trống ngoài điện là ai?"
"Tâu bệ hạ, là muội muội của đại nhân Huyền Trường Quân, tiểu thư Huyền thị."
"Huyền thị? Nàng ta có nỗi oan gì?" Thành Hy nghiêng đầu hỏi, "Huyền khanh, muội ngươi có oan tình chi?"
Huyền Trường Quân mặt mày khó coi, đành cúi đầu tâu: "Tội thần... là tội thần nuông chiều muội ấy quá mức."
Thành Hy lại nói: "Trẫm không hỏi điều đó, trẫm hỏi là, nàng ta bị oan ở chỗ nào?"
Huyền Trường Quân há miệng mấy lần, cuối cùng chỉ đáp: "Tội thần không rõ, theo thần thấy, thật chẳng có chuyện gì đáng kêu oan."
Thành Hy đảo mắt: "Ngươi nói không, người ta lại nói có. Trẫm thân là quốc quân, phải nghe cả hai phía, truyền nàng ta vào hỏi cho rõ."
Huyền Trường Toàn thân thể yếu ớt, cánh tay gầy như dùi trống, ấy mà đánh trống vang dội, còn dâng cả sớ dài dằng dặc, kể tội ta không sao kể xiết.
Tội trạng thứ nhất: cáo rằng ta và Chu Linh Phong tuy chưa thành phu thê, nhưng hành xử như vợ chồng, tư thông bất chính, làm bại phong hóa.
Thành Hy gãi đầu: "Trẫm tuổi nhỏ, chuyện này... trẫm không rõ."
Huyền Trường Toàn nói: "Chuyện ấy hoàn toàn là thật, có tổn hại lễ giáo."
Thành Hy hỏi lại: "Ngươi tận mắt thấy chăng?"
Nàng ta câm miệng. Tiểu thái giám bên cạnh được ra hiệu, liền dựng mắt quát: "Hỏi ngươi đó! Là ngươi nằm dưới giường người ta nghe được, hay khoét cửa sổ nhà người ta mà trông thấy?"
Huyền Trường Toàn nghẹn lại, rồi quay sang ta, hỏi: "Ngư đại nhân, người dám nói không có chuyện đó sao?"
Chu Linh Phong định nói thay ta, ta giơ tay ngăn lại.
Ta vốn không định tranh cãi với nàng, dẫu sao mắng một trận hôm trước cũng đã hả giận, nhưng nay nàng dám đến trước điện tự chuốc nhục, ta há lại nể mặt?
"Có hay không, liên can gì đến ngươi? Ngươi được ca ca thương, chẳng bắt buộc bó chân, nên chân tay lanh lẹ, cũng nhờ thế mới thò được vào giường người khác mà khuấy. Huyền thị, không phải ta nói ngươi, mà thật ngươi chẳng biết tự lượng! Nếu ngươi là ái thiếp của Chu đại nhân, đến ép hỏi ta còn có lý; nhưng ngươi với chàng chẳng dây mơ rễ má, lại cứ dính chặt như cao chó, bóc ra chẳng phải cũng lột cả da người sao?"
"Ngươi chỉ cần đáp: có hay không?"
"Ngươi thật điên rồi à?"
Ta chẳng buồn đáp, thì nghe Tống Thái bảo thong thả nói: "Tâu bệ hạ, thần thật là bị nàng dọa sợ rồi."
Thành Hy hỏi: "Tống khanh, việc gì?"
"Thần hôm trước sinh con trai, chưa kịp báo tin với Huyền tiểu thư; Lý Thượng thư cưới vợ cũng chưa thưa nàng; nghe nói Trần tướng quân mới chuộc được một tiểu nha hoàn, Trần tướng quân, ngài có nói với nàng chưa? Chưa hả? Thế thì chúng ta phải cẩn thận, kẻo mai nàng lại lên điện gõ trống kiện tội đó."
Tống Thái bảo vừa nói vừa nhướng mày, giọng điệu ngây ngô mà cực chua cay.
Huyền Trường Toàn tức tối đỏ mặt: "Đại nhân, ngài nói ngang ngược..."
"Câm miệng!" Tống Thái bảo bịt tai nhảy dựng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!