Huyền Trường Toàn bị chàng nói đến trắng bệch mặt, giọng run run:
"Ngài thích Ngư đại nhân, nhưng Ngư đại nhân là người ca ca ta đã hưu bỏ. Ngài thân là nhất phẩm đại thần, sao lại chịu hạ mình cưới một nữ nhân bị phế bỏ?"
"Diệu Nhân, nàng xem," chàng đột nhiên gọi ta, đợi ta bước lên mấy bước rồi cười nói, "thấy chưa, kỳ quan đó."
"Thấy gì?"
"Cổng vinh danh biết nói chuyện."
Ta bật cười, vô thức giơ tay đánh chàng một cái.
Chu Linh Phong tiếp lời:
"Ngư đại nhân nay là Thái phó đương triều, phẩm cấp nhất đẳng. Nếu luận môn đăng hộ đối, ta và nàng đúng là trời sinh một đôi. Ta bỏ nàng mà chọn cô, đó mới là hạ mình."
Huyền Trường Toàn khóc đến run cả người, dậm chân:
"Luận dung mạo, luận tài tình, ta có chỗ nào không bằng nàng?"
"Chẳng nói đến chuyện cô thua ta đủ điều," ta nghe mãi cũng ngán, mới thong thả cất lời,
"Cô vẫn chưa hiểu — những thứ cô gọi là dung mạo, tài tình, cùng mớ lễ giáo kia, chỉ có cô để tâm, chúng ta chẳng ai buồn để ý."
Ta khẽ nhìn nàng, nói tiếp:
"Huyền Trường Toàn, ta khác cô. Ta chưa từng sợ thiên hạ chê cười. Nếu ta sợ, ta đã chẳng gả cho Trường Quân; nếu ta sợ, ta đã chẳng tự mình xin hưu thư; nếu ta sợ, ta đã chẳng dám thừa nhận mình thích người này."
Ta tiến lên một bước, nhìn gương mặt có vài phần giống ta:
"Nói trắng ra, nay ta với Chu đại nhân tâm đầu ý hợp, hai bên tình nguyện, cô là thứ gì mà dám đứng đây chỉ trỏ?"
"Ngươi... ngươi..."
Nàng còn chưa kịp khóc ra tiếng, đã thấy từ xa có người chạy đến — chính là Huyền Trường Quân đến tìm bảo bối của hắn.
Tìm được rồi, hắn chẳng hỏi han gì, mở miệng liền quát ta:
"Ân oán giữa ta và nàng, sao lại liên lụy đến Toàn nhi?"
Mà Huyền Trường Toàn thì như gặp được vai diễn, òa khóc bi ai đến đáng thương.
Một nhà ngu dốt, đúng là cha nào con nấy.
Ta lắc đầu, kéo tay áo Chu Linh Phong, khẽ nhón chân đến gần, nói nhỏ:
"Chàng thấy mắt ta thế nào."
"Huy hoàng như sao trời."
"Thật sao? Trước đây còn mù đó."
Chàng cười nhẹ, hỏi: "Bao giờ thì khỏi?"
Ta nghiêng đầu nghĩ một lát: "Ừm... chắc là từ khi nhìn thấy chàng?"
Huyền Trường Toàn òa lên một tiếng bi ai đến thấu tim, sáng hôm sau người canh đêm ở phủ họ Huyền còn hỏi, đêm qua nhà ai có con mèo rống mãi không ngừng.
Chu Linh Phong chọc cho Huyền Trường Toàn khóc, cả Huyền Trường Quân cũng tức lây, nhưng hắn không tìm Chu Linh Phong, lại đến tìm ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!