Ta vẫn ngây ngốc đứng đó, chàng bèn quay lại, nắm lấy tay ta, có lẽ thấy lạnh, liền kẹp vào giữa cánh tay mình.
"Nói đi, muốn nói gì?"
"Ta thích chàng."
"Không đầu không đuôi, thật đột ngột."
"Chỉ là bỗng hiểu ra thôi. Huyền Trường Quân viết hưu thư cho ta, ta chẳng thấy đau. Nhưng chàng không để ý đến ta, ta lại thấy khó chịu.
Hắn đối xử tốt với Huyền Trường Toàn, ta tuy giận, nhưng chẳng đau lòng. Còn chàng nói thơ nàng ấy hay, ta vừa giận vừa đau lòng."
Chàng ngắt lời:
"Ta chưa từng nói thơ nàng ta hay."
"Không phải chàng nói sao? Chàng bảo nếu luận công bằng, ta viết khá hơn chút, tức là trong lòng chàng thấy nàng ấy viết hay hơn."
"Ngư đại nhân, nàng chỉ nghe nửa câu, rồi bỏ đi, sau đó lại tự tưởng tượng nốt, còn gán cả lên đầu ta."
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp,
"Ta nói là: nếu không mang tư tâm, nàng viết khá hơn chút; còn nếu mang tư tâm, thì nàng viết thật xuất thần, bút pháp thấu tận lòng người.
Còn ả kia — chỉ là lời sáo rỗng, văn nhạt như nước lã, chẳng khác gì rác rưởi."
Ta ngẩng đầu:
"Chàng thật nói thế sao?"
"Há chẳng phải? Khi ấy ả khóc tại chỗ, Huyền Trường Quân trừng ta suýt giết bằng ánh mắt."
Ta thở dài:
"Ta cũng chẳng muốn chàng vì ta mà kết thù với họ..."
Chàng nói:
"Ta với nàng cả đời chẳng nắm quyền, sợ gì kết thù? Ta chỉ thật lòng thấy ghét kiểu người viết thơ mà châm chọc kẻ khác thôi, tưởng ta nghe không ra sao?"
Nói đoạn, chàng liếc ta một cái:
"Còn nàng, cũng bị ả chọc cho phát điên, suýt làm chuyện không nên làm."
Ta ho khẽ một tiếng, lảng đi:
"Hoàng thượng và Ngụy Lê cãi nhau, ta vẫn chưa rõ nguyên do, phải về hỏi mới được."
Chàng cười:
"Bảo sao người ta nói nữ nhân tâm độc nhất. Nàng ở đây quấn ta như lửa đốt dầu, giờ dốc hết lòng ra nói, thấy nhẹ rồi thì định bỏ đi."
Ta đã thừa nhận, nên cũng chẳng giả bộ:
"Nếu chàng không muốn thả, ta sẽ không đi."
"Thật sao?"
Ta mỉm cười khẽ gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!