Núi có tiên giáng, nước có linh thần, họ pháp lực vô biên, song chẳng hiểu lòng người. Ta muốn rút đao chém đứt dòng sông, tuy biết là vô ích, nhưng vẫn muốn ngăn con thuyền kia chở chàng đi xa, mong nó chậm lại một chút thôi.
Ta viết xong, đến lượt Huyền Trường Toàn.
Nàng hành lễ trước, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Nhật chiếu cung ngõa hòa phong hoãn,
Vũ tụ phiên thiêm ca thanh từ。
Sở sở yên liễu phất bích thủy,
Minh nguyệt trường toàn bất kiến ngư。"
Một câu "Sở sở yên liễu phất bích thủy, minh nguyệt trường toàn bất kiến ngư" — nghe như một bài vịnh cảnh tầm thường, nhưng đến câu cuối lại mượn cảnh nói người. Nàng là vầng trăng treo cao, chiếu rọi liễu mềm bên nước biếc, chỉ là chẳng thấy con "Ngư" này.
Bình tĩnh… phải bình tĩnh…
Hoàng đế nghe xong, quả là người khôn ngoan, lập tức đem quả bóng nóng bỏng này giao cho người khác.
"Chu khanh, trẫm thật phân chẳng rõ ai hơn, khanh học vấn uyên thâm, nói xem ai viết nhỉnh hơn một chút?"
Chu Linh Phong đặt chén rượu xuống, thong thả nói:
"Hoàng thượng muốn thần mang tư tâm, hay không mang tư tâm?"
"Ờ… không mang, không mang tư tâm."
"Được, nếu không mang tư tâm," hắn dừng một thoáng, "thì thần cho rằng, Ngư đại nhân viết hơi hơn đôi chút."
Hắn nói như vậy — chẳng phải trong lòng lại thiên về câu "minh nguyệt trường toàn bất kiến ngư" kia sao?
Giận chết ta mất!
Bình tĩnh… bình tĩnh…
Bình cái đầu!
"Hoàng thượng, thần không uống được rượu, xin được cáo lui trước."
Nói xong, ta cũng chẳng quản thể diện hay mất mặt, xoay người rời khỏi yến tiệc.
Họ ắt sẽ chê ta là sợ, là thua mà chạy, ta mặc kệ! Ta chẳng thèm để tâm đến lời của ai hết!
Chu Linh Phong cái đồ khốn kiếp! Cái gì mà "không mang tư tâm mới cho rằng ta viết hay hơn"?
Đồ khốn!
Về đến phủ, ta tìm khắp phòng không thấy Ngụy Lê, lại ra ngoài tìm, vẫn không có.
Đi vòng ra sau nhà, mới thấy một chiếc thang dựng ở đó.
Ta leo lên hai bậc, liền thấy bóng lưng của Ngụy Lê.
"Ngụy Lê, ngươi trèo cao thế làm gì?" – ta sợ dọa nàng, nên nói nhỏ.
Nàng ngoảnh lại: "Đại nhân, yến tiệc còn chưa kết thúc, sao ngài đã về rồi?"
Ta leo thêm một bậc, "Chán nên về thôi. Ngươi đang làm gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!