Chu Linh Phong tựa như lầu cao trăm trượng, chẳng thể chỉ một bước mà lên tới.
Kiệu bỗng nghiêng, ta ôm dưa ngã chúi về phía trước, hắn đưa tay đỡ, chỉ chạm nhẹ một cái.
"Chuyện gì vậy?" hắn hỏi.
"Không sao, chỉ là ta ngồi chưa vững." Ta đáp.
Hắn vén rèm, hỏi phu kiệu: "Sao thế?"
"Lão gia thứ tội, giẫm phải vỏ dưa, trượt chân."
Thì ra hắn chẳng hỏi ta — ta lại tự cho là mình được quan tâm.
Chu Linh Phong quay đầu, nhìn ta: "Ngư đại nhân vừa nói gì?"
Ta lắc đầu, "Không, chẳng có gì, đi tiếp đi."
Từ đó, suốt đường chẳng ai mở miệng. Hắn nghĩ gì ta không biết, chỉ thấy mình đang hờn dỗi.
Kiệu dừng trước phủ ta.
"Đa tạ Chu đại nhân bận lòng." Ta nói trước khi xuống.
Chờ một lúc, hắn chẳng đáp, ta đành lủi thủi xuống kiệu.
Đi được vài bước, sắp qua ngạch cửa, mà cơn tức vẫn nghẹn, ta quay đầu nói: "Chu đại nhân, nếu ngài không ăn dưa, trả lại cho ta, ta thích ăn."
Kiệu không nhúc nhích, cũng chẳng có tiếng. Ta tức đến mức muốn xông tới giật lại dưa trong tay tùy tùng của chàng.
Một chân vừa bước, liền nghe một chữ —
"Ăn."
Chu Linh Phong cái đồ khốn kiếp, ăn dưa của ta rồi còn dám làm mặt lạnh!
Thật ra, nghĩ kỹ lại, ta cũng chẳng có lý — nếu hắn chỉ muốn có ta, mà ta lại chẳng chịu, vậy thì nên rạch ròi ranh giới.
Nhưng ta lại chẳng nỡ.
Bình thường thấy hắn phiền, mà nay hắn chẳng đến phiền ta nữa, lại thấy trong lòng trống vắng. Có lẽ, xa thì nhớ, gần thì ghét, nhưng cũng thành thói quen.
Gần đây, bốn vị công chúa đến học thi từ với ta. Các nàng là chị em sinh bốn, tính tình hoạt bát, không ưa gò bó, thường nài ta kể chuyện dân gian.
Hôm nay ta kể "Mạc Thượng Tang". Nghe xong, Huệ Vân công chúa vỗ tay: "Thưa tiên sinh, ta hiểu rồi! Là nói vị sử quân kia tham sắc mà khinh khi La Phu, muốn ngồi chung xe ngựa với nàng, lại bị nàng khéo miệng mắng cho một trận!"
Ta khẽ gật đầu: "Ừ, đại khái là như thế."
Hiểu Vân công chúa nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, quả thật không nên ngồi chung xe. Nhưng ta nghĩ, nếu là người mà ta đem lòng mến mộ mời ngồi cùng, ta nhất định sẽ đáp ứng."
Ta chợt thấy có chút chột dạ — chẳng phải ta mới ngồi kiệu của Chu Linh Phong đó sao?
Không đúng, sao lại nhớ đến hắn chứ?
Thấy ta không nói, Tưởng Vân công chúa liền hỏi: "Thưa tiên sinh, người nghĩ sao?"
"Ừm? À... Ta cũng nghĩ vậy."
Ta định lái sang chuyện khác, thì Quân Vân công chúa — vị công chúa út— lại thêm một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!