Dư Qua vốn dĩ là người chậm nhiệt và trầm lặng, nhưng trước mặt cô, việc anh thổ lộ tâm ý đến mức này đã là giới hạn mà anh có thể làm được.
Từ Y Đồng cảm nhận được trọng lượng của câu nói đó, nên cô hơi đờ đẫn một chút.
Thấy cô không nói gì, Dư Qua cũng lặng yên một lát. Anh lại đặt tay lên đầu cô, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động chậm rãi vu. ốt ve.
Qua hơn nửa phút, Từ Y Đồng muốn đáp lại bằng một câu có ý nghĩa tương đương, vừa mở miệng nói "Anh" rồi sửa lại thành "Em", nhưng đều không nói tiếp được. Đây là lần *****ên cô thấy mình lúng túng đến vậy.
Cô cúi người về phía anh, bám lấy vai Dư Qua rồi nhìn anh vài giây. Sau đó đặt một nụ hôn lên bên má anh rồi từ từ di chuyển sang chỗ khác.
Dư Qua cúi đầu xuống, vòng tay ôm lấy eo cô, không nhẹ không nặng mà đáp lại nụ hôn của cô một cách trân trọng.
Anh vốn rất ít khi bị động trong chuyện này, nhưng lần này anh lại để cô làm chủ.
Trong căn phòng mờ ảo và yên tĩnh, những nụ hôn dừng rồi lại tiếp tục. Nghe thấy tiếng thở của nhau, họ đều không phải gắng sức gì cả. Cuối cùng là cô nhẹ nhàng rời môi đi, Dư Qua cũng dừng lại theo.
Dù cơ thể đầy những vết đỏ ám hiệu tình tứ mãnh liệt, nhưng nụ hôn thuần khiết này khiến Từ Y Đồng hơi ngượng ngùng, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, "Dư Qua."
"Ừ."
Từ Y Đồng suy nghĩ thêm một chút, "Hai ngày tới, em dẫn anh đi ăn cơm với gia đình em, được không?"
Cô dán sát vào anh, dễ dàng cảm nhận được thân thể của Dư Qua hơi căng cứng một chút.
Anh đồng ý.
"Em thích anh còn sớm hơn anh thích em rất nhiều," Từ Y Đồng nâng niu gương mặt của Dư Qua rồi cô nở nụ cười rạng rỡ, "Nên ý nghĩ muốn kết hôn em cũng có trước anh."
Anh suy nghĩ nhiều, còn cô thì nghĩ sớm hơn.
"Lúc nào vậy?"
Từ Y Đồng tự tin đáp, "Ngay lần đầu gặp anh."
Điều đó cũng không thể xem là lừa dối anh. Tối hôm đó gặp Dư Qua xong, Từ Y Đồng đã lên mạng tìm một bức ảnh của anh, rồi đăng lên nhóm thông báo rằng người đàn ông này sau này sẽ là chồng cô. Đáng tiếc là lúc đó Dư Qua còn không nhớ nổi tên cô.Dư Qua lần *****ên gặp bố mẹ Từ Y Đồng không phải tại nhà cô ấy. Anh đặt một nhà hàng rất trang trọng, chuẩn bị hai món quà và ăn mặc chỉnh tề.
Khi Trần Bách Lan và Từ Minh Nghĩa đến, họ phát hiện mỗi chỗ ngồi đều có một bó hoa kèm tấm thiệp ghi: "Chúc bạn có một ngày hạnh phúc và bình an."
(Dư Qua dùng từ thể hiện sự kính trọng."
Ấn tượng của Từ Minh Nghĩa về game thủ chỉ dừng lại ở Trần Du Chinh, nên khi thấy Dư Qua hành xử chín chắn và chu đáo như vậy ông có chút bất ngờ.
"Đây là bố em, đây là mẹ em," Từ Y Đồng nói với Dư Qua một câu thừa thãi, rồi quay sang giới thiệu anh với bố mẹ mình, giọng đầy tự hào: "Đây là chàng rể tương lai của bố mẹ đấy, rất đẹp trai đúng không?"
Dư Qua gật đầu: "Con chào chú, chào dì ạ."
Từ Y Đồng ở những dịp nghiêm túc thế này thường không nhịn được cười. Trần Bách Lan kéo ghế, bà lặng lẽ liếc cô một cái dùng ánh mắt cảnh cáo cô phải nghiêm túc.
Từ Minh Nghĩa vỗ vai Dư Qua rồi nở một nụ cười thân thiện: "Tiểu Dư cũng không thua kém hồi chú còn trẻ, khá phong độ đấy."
Từ Y Đồng trợn môi, cô không nhịn được liền nghĩ thầm, chắc cái tính tự tin của mình là di truyền từ Từ Minh Nghĩa. Cô không phải chưa từng xem ảnh hồi trẻ của bố, ông chẳng thể so sánh được với Dư Qua. Nhưng cô cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Bầu không khí trên bàn ăn rất thoải mái, Từ Minh Nghĩa và Từ Y Đồng vừa ngồi xuống đã nói không ngừng, Dư Qua hôm nay cũng hiếm hoi nói nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn giữ im lặng lắng nghe.
Từ Minh Nghĩa hỏi: "Tiểu Dư tính cách trầm lặng vậy, con có chịu nổi Từ Y Đồng hàng ngày ồn ào bên cạnh không?"
Từ Y Đồng nghe vậy liền không chịu thua, cô làm mặt dữ: "Anh ấy thích con ồn ào đấy, bố có biết cái gọi là bổ trợ lẫn nhau không?"
Dư Qua nói: "Con bình thường ít nói nên rất thích cô ấy nói nhiều ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!