Thật ra, ngay cả Dư Qua cũng không phát hiện ra mình đã cười.
Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của "Hải Miên Bảo Bảo" bên cạnh, anh nghiêm túc suy nghĩ hai giây, không hiểu mình vừa làm gì mà dọa cô đến mức đó.
Còn Từ Y Đồng thì vẫn đang cầm cây kem, cô đứng bất động, tạm thời quên mất phải nói gì.
Đầu óc cô có chút choáng váng. Bên trái là một tiếng cười, bên phải là mấy từ "bảo… bảo… bảo bối", như âm thanh vòm lập thể, liên tục vang lên bên tai.
Lạ thật đấy…
Anh vậy mà lại gọi cô là "bảo bối".
Cô thật sự xấu hổ đến mức muốn bốc cháy.
Không ai nói với Dư Qua rằng giọng anh rất quyến rũ, rất dễ làm người ta rung động sao? Một giọng nói lạnh lùng như vậy mà gọi "bảo bối" thì thật là…thôi được rồi, gọi là Hải miên bảo bảo cũng đã đủ khiến người ta không thể chống đỡ nổi rồi…
Nếu linh hồn mà có hình dạng, chắc hẳn lúc này Từ Y Đồng đã mềm nhũn như que kem trong tay, tan chảy hết rồi.
À đúng rồi, kem…!
Từ Y Đồng như tỉnh mộng, cô bật thốt: "A! Áo của em!"
Một trận hỗn loạn xảy ra.
Cô vội vàng lục túi xách, lấy khăn giấy ra, lau lau lau, lại lau… Động tác lau dần dần chậm lại, bởi vì càng lau, cô càng cảm thấy ngại đến đỏ mặt.
Lần *****ên cô được ở gần anh lâu như vậy.
Tâm niệm vừa chuyển, Từ Y Đồng lén liếc nhìn anh.
Dư Qua đang cầm một miếng bánh quy đưa lên miệng, dưới ánh đèn lờ mờ lác đác, vành tai anh ửng đỏ nhẹ.
Kết hợp với biểu hiện lúc nãy của anh, cô khẳng định anh chắc chắn là có hơi say rồi.
Nhưng chẳng phải chỉ là một lon bia thôi sao?
Anh với Dư Nặc đúng là anh em ruột, cả hai đều không thể uống rượu bia.
Nghĩ đến đây, Từ Y Đồng bạo dạn hơn chút.
Cô cố gắng không phát ra tiếng động lớn, len lén dịch người lại gần, hạ giọng hỏi: "Anh ngồi đây một mình bao lâu rồi?"
Thấy anh không đáp, cô đợi nửa phút rồi lại khẽ khàng nhích thêm chút nữa, "Sao lại không thèm để ý đến người ta vậy? Anh không nhận ra em à?"
Dư Qua vẫn yên lặng ăn bánh quy.
Cứ như lúc nãy anh bị cô chọc cười là ảo giác của cô vậy.
Từ Y Đồng được đà lại nhích thêm tí nữa: "Anh uống say rồi à?"
Đột nhiên, động tác ăn bánh của Dư Qua dừng lại, anh từ từ quay mặt sang nhìn cô: "Em."
Cô khựng lại, đầy mong đợi hỏi: "Hả? Em làm sao?"
Rồi thuận thế lại ghé gần thêm chút, cô giả vờ nghiêm túc lắng nghe, nhưng ánh mắt thì cứ lén lút dao động.
Ôi ôi.
Khoảng cách gần thế này, lông mi của anh cô cũng nhìn rõ, dài quá… Da dẻ thì mịn màng, chẳng thấy lỗ chân lông đâu, thật muốn đưa tay nhéo thử một cái. Không biết có phải do uống rượu không, mà môi anh đỏ ửng mềm mại…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!