Trong khoảnh khắc đó, Từ Y Đồng thậm chí còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác quá chân thực.
Mang theo đôi dép lê, cô hoảng loạn lao nhanh về phía anh.
Khi đến gần anh, Từ Y Đồng cố nén sự sốt ruột trong lòng, cô hạ giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Nhưng anh chỉ im lặng.
Từ Y Đồng chăm chú quan sát Dư Qua. Lớp áo màu đen khiến gương mặt anh trở nên trắng bệch một cách kỳ lạ, anh như một pho tượng bị đông cứng bởi làn gió lạnh, đến cả con ngươi cũng không động đậy, gần như không còn chút sinh khí.
"Anh đợi lâu chưa?"
"Dư Qua?"
Cô hỏi mấy câu liền nhưng anh vẫn không hề phản ứng.
Từ Y Đồng cuối cùng cũng nhận ra Dư Qua bây giờ rất không ổn. Nhưng cô lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể lo lắng nhìn anh, rồi đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh rồi nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể nói gì với em không?"
Để chống chọi lại sự khó chịu trong cơ thể, cảm giác của Dư Qua dường như bị tạm thời ngắt kết nối. Màng nhĩ kêu ù ù, trong đáy mắt anh phản chiếu hình bóng Từ Y Đồng. Như thể có một tấm kính chắn giữa hai người, cô mở miệng nói gì đó nhưng anh lại chẳng nghe rõ, giống như chiếu một đoạn phim câm vậy.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, lông mi Dư Qua khẽ run, anh khẽ gọi tên cô bằng giọng mơ hồ như đang mộng du: "Từ Y Đồng."
"Em ở đây, em ở đây." Từ Y Đồng nắm lấy tay anh, cô vội vàng đáp lời hai lần.
Dư Qua cảm thấy bản thân khẽ run lên.
Chỗ cô chạm vào truyền đến một chút nhiệt độ, hơi ấm yếu ớt ấy theo thần kinh dưới da lan ra khắp toàn thân. Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến tim anh đập mạnh một cái, mọi giác quan đã tê liệt dường như sống lại. Tầm nhìn bắt đầu rõ nét trở lại, hơi ấm quay về trong cơ thể, luồng không khí tươi mới tràn ngập trong lồng ng. ực.
Ngay khi cảm giác trở lại, bàn tay Dư Qua theo bản năng siết chặt lấy cô như một người sắp chìm được cứu sống, cuối cùng nắm lấy được tấm ván trôi giúp mình nổi lên mặt nước. Anh nắm chặt lấy cô.
Từ Y Đồng bị anh nắm đến đau, nhưng cô nhẫn nhịn mà không biểu lộ ra. Cô khẽ gọi tên anh: "Anh ổn chứ?"
Qua một lúc Dư Qua mới lấy lại được giọng nói của mình, anh chậm rãi trả lời: "Anh vẫn ổn."
Anh nhận ra Từ Y Đồng vì muốn thuận theo động tác của anh mà khẽ nghiêng người về phía trước. Dư Qua nhận ra mình dùng lực quá mạnh có thể khiến cô bị đau nên lập tức lúng túng rút tay lại.
Nhưng Từ Y Đồng lại chủ động bước thêm một bước, cô đến gần anh hơn, đôi tay ấm áp tiếp tục nắm lấy tay anh: "Anh sao vậy?"
"Bị hạ đường huyết." Dư Qua cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên, "Cơ thể hơi khó chịu."
Thì ra là vậy, chẳng trách sắc mặt của anh lại kém đến thế. Từ Y Đồng cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra. Cô vội vàng lục tung túi áo trên người, nhưng lại phát hiện không mang theo gì có thể ăn được, cô liền quay đầu lại nói với anh: "Đi nào, về nhà với em trước đã."
Hai người vẫn còn nắm tay, Dư Qua bị cô kéo đi một cách dễ dàng.
Về nhà.
Ngoài Dư Nặc ra thì chưa từng có ai nói với anh câu này.
Cô đi phía trước, bước chân hơi vội vã, còn Qua Ca lặng lẽ bị cô dắt theo phía sau.
…
…
Chủ nhân của ngôi nhà rời đi vội vã nên cửa phòng ngủ và phòng làm việc đều mở hé, vài ngọn đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, hệ thống sưởi vẫn hoạt động, dép đi trong nhà thì một chiếc bị đá lệch sang bên cạnh ghế sofa, trên thảm rải rác vài chiếc gối ôm, phía dưới còn bị đè lên bởi tay cầm chơi game, thậm chí còn có cả khăn choàng cổ và truyện tranh. Trên bàn trà nhỏ nến thơm vẫn chưa tắt, còn có một bộ lego đang lắp dở.
Lần thứ hai đến, Dư Qua vẫn lễ phép mà không đảo mắt nhìn lung tung. Nhưng mọi nơi anh nhìn đến, đâu đâu cũng là dấu vết cô để lại lộn xộn vô cùng. Thế nhưng anh lại thấy ấm áp một cách kỳ lạ.
Hương thơm trong nhà cô lần trước anh đã ghi nhớ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!