Đây là lần thứ hai trong đêm nay hai người hôn nhau.
Một nụ hôn ngắn ngủi nhưng sâu sắc.
Muốn an ủi Từ Y Đồng, muốn bày tỏ lời xin lỗi với cô, với suy nghĩ như vậy nên Dư Qua đã hôn cô.
Theo lý thì nên như vậy.
Nhưng khi hôn lên rồi thì Dư Qua mới phát hiện, có lẽ bản thân anh còn mang theo chút tâm tư khác, nếu chỉ là an ủi thì anh đã không dỗ dành cô mở miệng.
Anh chỉ đơn thuần là muốn hôn cô một cái.
Thế nhưng lần này Từ Y Đồng lại không nhắm mắt.
Như thể trong lòng chất chứa đầy tâm sự, cô cứ lặng lẽ nhìn anh như thế. Trong mắt long lanh ánh nước, là dấu vết của những giọt nước mắt anh không thể lau khô.
Anh đã khiến cô buồn.
Nhận ra điều đó, Dư Qua bỗng có một cơn thôi thúc muốn che đi đôi mắt của cô. Nhưng nỗi đau vẫn chưa thuyên giảm, tay anh gần như không còn chút sức lực nào.
Tim như bị ai đó siết chặt, Dư Qua chầm chậm dừng lại động tác.
Hơi thở của anh nặng nề, nhưng anh lại nghiêng đầu để lại một nụ hôn thật khẽ nơi khóe mắt của Từ Y Đồng.
…..
…..
Không gian bên cạnh bồn rửa chật hẹp, cho đến khi nụ hôn đó kết thúc thì hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau, rất lâu mà không nhúc nhích.
Đầu óc rối bời, Từ Y Đồng hơi khó nhọc xoay người rồi vươn tay ôm lấy eo Dư Qua, cô dán sát vào anh.
Cô tựa đầu vào hõm cổ vai anh, hít thở đầy mùi hương thuộc về anh. Giọng cô ấm ức: "Anh đang dùng cách này để chuyển hướng sự chú ý của em sao?"
"Có tác dụng không?" Anh hỏi.
Cô dùng đầu húc nhẹ vào anh: "Dĩ nhiên là không có."
Từ Y Đồng chưa bao giờ phủ nhận sự say mê của mình với Dư Qua, nhất là khi anh chủ động, cô gần như không thể chống lại sự cám dỗ ấy. Nhưng lúc này không phải là thời điểm đặc biệt sao? Rõ ràng biết anh đang khó chịu, cô làm gì còn tâm trí đâu mà nghĩ đến mấy chuyện kia. "Anh tưởng trong miệng anh có thuốc mê à, hôn em vài cái là em sẽ mụ mị hết sao."
Câu nói đó khiến Dư Qua trầm mặc một lúc.
Anh muốn nói với cô rằng anh không hề nghĩ như vậy.
Hoặc nói một cách nghiêm túc hơn thì chỉ lúc đầu anh mới có ý định đó, còn về sau… ý đồ đã thay đổi. Nhưng chút tư tâm ấy nếu lúc này nói ra cũng không thích hợp, Dư Qua chỉ mập mờ hỏi: "Em không thích như vậy sao?"
"Không phải, ai…" Cánh tay siết chặt lấy tấm lưng anh, Từ Y Đồng có chút tức giận, "Tay anh đau đến mức đó, em còn tâm trạng gì chứ. Anh không biết đâu, lúc nãy em phát hiện tay anh run rẩy nên thật sự bị dọa sợ đấy."
Dư Qua thở dài: "Xin lỗi, là lỗi của anh."
Anh không muốn lừa cô cũng không muốn khiến cô hoảng sợ. Chỉ là những cơn đau này Dư Qua hoàn toàn có thể chịu đựng được, anh chỉ muốn ở bên cô thêm một lúc.
Từ Y Đồng thì thầm: "Anh đừng nói xin lỗi… Em chỉ thấy mình thật tệ, tại sao lại không phát hiện ra anh đang khó chịu chứ, lại còn ngồi đó cười ngốc nghếch."
Giờ nghĩ lại mà chân cô còn hơi nhũn, cảm giác đó giống như đang xem một bộ phim kinh dị, khi bí mật bất ngờ bị lật tẩy, tất cả những chi tiết từng bị bỏ qua đột nhiên kết nối lại thành sự thật, khiến người ta vừa ngỡ ngàng vừa sợ hãi.
Từ Y Đồng kể lại cho anh nghe như vậy, cô còn nghiêm túc nói: "Sau này nếu anh thấy không khỏe thì nhất định phải nói với em ngay, đừng có cố chịu một mình, có được không?"
Dư Qua dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt lưng cô, như muốn xoa dịu tất cả bất an trong cô, anh dịu dàng dỗ dành: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!