Chương 45: (Vô Đề)

Hai người môi chạm môi, hơi thở quấn lấy nhau.

Một nụ hôn vụng về, anh dùng sức nhẹ nhàng nhưng đầy kiềm chế khẽ mú. t lấy môi cô.

Từ đầu đến cuối Từ Y Đồng đều căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Cô muốn nắm lấy vạt áo anh, muốn ôm lấy cổ anh, nhưng cánh tay lại mềm nhũn, cô vừa đưa lên nó đã lập tức rơi xuống.

Dòng suy nghĩ trôi tuột xuống, đầu óc trở nên mông lung, đúng thật là có cảm giác giống như say rượu.

Trong cơn choáng váng vì va chạm, Từ Y Đồng cảm giác như dưới chân là bãi cát, cô bị từng đợt sóng đánh tới mức đứng không vững. Lại như đang ở trên trời, bước trên những tầng mây mềm mại… nói chung là không đứng vững nổi.

Dư Qua cúi người, gương mặt của anh gần ngay trước mắt cô.

Bị bóng anh bao phủ, Từ Y Đồng nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy hoảng loạn. Vì nín thở nên má cô đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ, trông yếu ớt vô cùng. Dù chỉ chưa đến nửa phút, nụ hôn cũng không tính là sâu, nhưng cô gần như đã sắp khóc đến nơi rồi.

Từ đầu đến cuối, mọi phản ứng ấy của cô đều không thoát khỏi ánh mắt của Dư Qua.

Anh chưa từng nhắm mắt vì anh muốn nhìn thấy dáng vẻ Từ Y Đồng khi hôn.

Chỉ là, cơ thể cô đang run rẩy đến lợi hại, anh muốn làm ngơ cũng không thể làm ngơ được.

Dư Qua khựng lại trong chốc lát, tay phải của anh đè lên sau gáy cô một cách mạnh mẽ. Đầu ngón tay cách một lớp tóc nhẹ nhàng xoa lên vùng da nhỏ ấy, lực đạo dần dần mạnh lên, ban đầu là để dỗ dành nhưng về sau thì không còn là vậy nữa.

Trời còn chưa muộn, dưới khu nhà lúc nào cũng có người qua lại, nơi này không thích hợp.

Lý trí bảo anh rằng như vậy là không được.

Phải dừng lại. Anh muốn dừng nhưng lại không dừng nổi.

Môi chỉ tách ra một chút rồi lại nghiến chặt hôn xuống.

Kéo kéo đẩy đẩy rời ra rồi lại dán vào, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Dư Qua cố gắng nhắm mắt lại không nhìn cô nữa.

Như vậy là không được.

Anh nghiêng đầu đi ép buộc bản thân phải dừng lại.

Khi anh hoàn toàn buông ra, Từ Y Đồng mất điểm tựa eo cô liền mềm nhũn.

May mà Dư Qua vẫn còn ôm cô, nhờ có cánh tay anh đỡ lấy mà cô mới có thể đứng vững được.

Dưới ánh nhìn của anh, Từ Y Đồng hé miệng, cô không thể kiểm soát mà thở gấp, lồng ng. ực phập phồng kịch liệt.

Chắc chắn là do thiếu oxy nên đầu óc cô mới quay cuồng như thế, chân mới mềm nhũn như thế. Ngoại trừ môi thì từ đầu đến chân toàn thân cô đều tê dại như mất hết cảm giác.

Cô ***** rối loạn, còn anh thì hơi thở nén xuống, trông cũng không ổn định chút nào.

Cả hai không ai lên tiếng, bọn họ chỉ lặng lẽ điều chỉnh lại nhịp thở của chính mình.

"Từ Y Đồng." Anh gọi tên cô với chất giọng khàn đặc.

Từ Y Đồng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của cô vẫn còn mơ màng: "Sao vậy?"

"Em vẫn ổn chứ?" Dư Qua thì thầm bên tai cô.

Bị anh hỏi đến mức vừa thẹn vừa cuống, Từ Y Đồng cố tỏ ra mạnh miệng: "Em… em ổn lắm mà!"

"Nhìn em giống như… có chút," Dư Qua cúi đầu, giọng anh càng trầm hơn, nó mềm đến mức khiến người ta tê rần, từng câu từng chữ như rót thẳng vào tai cô: "Không thoải mái."

Cô không cam lòng yếu thế, vẫn tiếp tục cố cãi: "Em rất thoải mái!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!