Chương 44: (Vô Đề)

Từ Y Đồng gục bên mép bàn, cô nghiêng mặt tựa vào cánh tay, thỉnh thoảng nói vài câu với Dư Qua.

Âm lượng trò chuyện của họ chẳng hề có ý định kiềm chế.

Khi nghe cô hỏi "tay còn đau không", A Văn hoàn toàn im lặng, cố gắng tạo ra cảm giác như mình không tồn tại trong phòng bao này. Thậm chí để tôn trọng sự riêng tư của anh em, anh ta còn cố nhịn không liếc mắt sang.

Nghe đến đoạn người anh em của mình nói sẽ tự treo mình lên sàn chuyển nhượng, A Văn không nhịn được mà sờ túi, định ra ngoài hút điếu thuốc cho tỉnh táo lại.

Lúc nghe cô hỏi mua OG

-Fish phải tốn bao nhiêu tiền, A Văn lại lắc đầu theo phản xạ mà bật cười.

Nhưng chưa cười được nửa giây liền nghe thấy người anh em của mình đáp: "Không cần tiền."

A Văn rùng mình, tim đập thình thịch.

Da gà nổi khắp người, đột nhiên cảm thấy như bị tra tấn kiểu gì đó khó nói… Quen nhau bao nhiêu năm, vậy mà giờ lại nghe Dư Qua nói ra câu kiểu này, nó còn khiến người ta khó chịu hơn cả mấy lời sến súa của Roy tán tỉnh Y Y qua điện thoại.

Sau khi đi vệ sinh ra, Dư Nặc đi cùng Trần Du Chinh ra quầy lễ tân thanh toán, kết quả được báo rằng đã có người trả tiền từ trước rồi.

Trần Du Chinh cảm thán: "Anh trai em ra tay nhanh thật."

Dư Nặc bất lực nói: "Giờ anh gọi anh trai còn tự nhiên hơn cả em nữa."

Hai người đi dạo một vòng rồi đứng trước cửa nhà hàng hóng gió. Trần Du Chinh châm một điếu thuốc, Dư Nặc bỗng nhớ ra: "Chị Đồng Đồng uống hơi nhiều thì phải? Hay là mình đi mua sữa chua cho chị ấy đi, không là lát nữa dạ dày lại khó chịu đấy."

"Được, đi thôi."

Vừa bước được hai bước thì Trần Du Chinh liền kéo cô lại, cậu ta ngậm điếu thuốc trong miệng lúng búng nói: "Ngoài này lạnh lắm, vào lấy áo khoác mặc trước đã."

"Ừ, được."

Trần Du Chinh đứng đó hút thuốc chờ, Dư Nặc một mình quay lại phòng bao lấy áo. Vừa đẩy cửa ra, cô bắt gặp cảnh tượng bên trong thì khựng lại thấy rõ, cũng không dám bước vào nữa.

Những ly rượu trên bàn đã được dọn gần hết, Từ Y Đồng uể oải nằm úp trên mặt bàn, bên cạnh là Dư Qua đang ngồi. Bàn tròn rất rộng, mỗi chỗ ngồi còn có thể chen thêm một người nữa nhưng hai người họ lại ngồi sát bên nhau. Trong căn phòng yên tĩnh cũng không ai lên tiếng, A Văn ngồi một mình ở xa chơi điện thoại.

Từ Y Đồng bất động như thể đã ngủ rồi.

Dư Qua dựa vào lưng ghế, ánh mắt của anh hạ xuống cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, như thể trong mắt chỉ có cô.

Giống như đang chăm sóc một món đồ quý giá, tay anh nhẹ nhàng vu. ốt ve mặt cô.

Dư Nặc đứng bên cửa, cô ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đó.

Cô chưa từng thấy Dư Qua có vẻ mặt thư thái như vậy, không phải với người khác cũng không phải với cô. Dịu dàng nhưng lại không chỉ là dịu dàng. Cảm giác rất khó diễn tả… Giống như lúc cô ở riêng với Trần Du Chinh, anh ấy luôn dành cho cô cái nhìn ấm áp đầy ẩn ý và chiếm hữu.

Mãi cho đến khi Dư Qua cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Dư Nặc như bừng tỉnh, cô nhanh chóng lùi lại một bước, vội vàng quay người nhưng lại vừa khéo đụng phải Thái Nhất Thi và CC.

Họ không hề nhận ra, mà ồn ào cãi cọ rồi xô cửa bước vào.

Dư Nặc đứng yên tại chỗ, đầu óc rối loạn, cô cũng không dám quay lại nhìn.

Một lúc sau, cô cảm thấy cảnh tượng mình vừa thấy có chút hoang đường, Dư Qua đang v. uốt ve khuôn mặt của Từ Y Đồng sao? Hay là anh lợi dụng lúc cô ấy say… Lúc sau cô lại tự hỏi liệu có phải mình uống quá say nên sinh ra ảo giác không, Dư Qua chắc chắn không phải người tuỳ tiện như vậy, hơn nữa tại sao A Văn lại bình tĩnh đến thế… Thật sự là rối bời mà.Bữa ăn kết thúc, mọi người trò chuyện đến vui vẻ rồi ai nấy cũng quay về nhà.

Căn cứ OG không xa lắm nên họ có thể đi bộ về thẳng. Thái Nhất Thi hỏi một người duy nhất không uống rượu trong nhóm xem có thể giúp đưa người bạn say rượu của mình về nhà không. Cô ấy còn đặc biệt chuẩn bị một bài văn dài để thuyết phục đối phương, nhưng không ngờ người đó lại đồng ý ngay lập tức.

Túi của Dư Nặc vẫn còn ở cửa hàng của bọn họ, vì vậy cô ấy đi cùng mọi người quay trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!