Câu nói thẳng thừng đến mức này, ngay cả người mặt dày như Từ Y Đồng cũng ngớ ra một lúc.
Anh ta thế mà chẳng chừa cho cô chút thể diện nào!
"Em sờ lúc nào chứ?" Từ Y Đồng tức tối giậm chân. "Anh nói chuyện khó nghe thật đấy, cứ như em là mấy tên biến thái ấy!"
Trong căn phòng chứa đồ tối om, cả hai người đều ẩn trong bóng tối nên chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt đối phương. Giọng Dư Qua trầm khàn có vẻ hơi khó chịu: "Không phải à?"
"Không phải." Từ Y Đồng lẩm bẩm, cô cứ nhấn mạnh: "Không phải mà."
"Thế vừa rồi em làm gì đấy?"
Từ Y Đồng cãi cố: "Em ủ ấm tay."
Cô vừa nói xong thì bầu không khí chợt im bặt — cả hai cùng lặng thinh.
Hai người cứ thế đối đầu trong im lặng, Từ Y Đồng vừa đưa tay định chạm vào anh nhưng lại chạm hụt, Dư Qua đã lùi lại nửa bước và kéo giãn khoảng cách với cô.
Chẳng mấy chốc Từ Y Đồng cũng không giữ nổi vẻ cứng rắn nữa. Cô ngoan ngoãn nhận lỗi: "Được rồi mà, em xin lỗi, em không nên giở trò với anh, như vậy được chưa?"
Nói xong cô vẫn thấy uất ức nên lại rướn người định tiến lại gần, nhưng vẫn bị Dư Qua ngăn lại.
Anh không cho cô đến gần.
Từ Y Đồng ủ rũ như quả bóng bị xì hơi, cô nhỏ nhẹ giải thích: "Lần này em thật sự chỉ muốn ôm anh thôi, đảm bảo sẽ không làm gì khác mà."
Cô chắp tay cầu xin: "Cho em một cơ hội cuối cùng đi…"
Nhưng Dư Qua vẫn lạnh như băng, anh chỉ lặp lại một câu: "Không được."
Tên lạnh lùng sắt đá này xem ra thật sự quyết tâm cho cô một bài học rồi. Từ Y Đồng đá đá cái hộp dưới chân, cô giận dỗi nói: "Được rồi, vậy em ra ngoài."
Anh vẫn im lặng mà không phản ứng gì.
Trong lúc tức tối cô thật sự đã định rời đi, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa thì cổ tay cô đã bị ai đó nắm lại.
Từ Y Đồng quay đầu lại: "Anh làm gì đấy?"
Dư Qua khẽ thở dài, anh dịu giọng xuống như đang dỗ dành: "Đừng giận nữa."
Nếu lúc đó anh cứ để cô đi thì có khả năng Từ Y Đồng sẽ tự mình bình tĩnh lại. Nhưng một khi Dư Qua xuống nước thì cô lại thấy tủi thân. Cô ôm chút ấm ức trong lòng mà buồn bực than thở: "Người ta yêu nhau đều muốn dính lấy nhau cả ngày. Em thì hay rồi, mỗi lần muốn gần gũi với anh, anh không những không hứng thú lại còn cứ như đang ghét bỏ em vậy."
Dư Qua đáp khẽ: "Anh không có… ghét em."
Chỉ là anh gặp chút phiền toái… về vấn đề s. inh lý, Dư Qua không tìm ra lý do hợp lý nào để giải thích, nhưng anh cũng không muốn cô nghĩ anh kỳ lạ.
"Thật không đấy?"
"Ừ."
Bắt chước giọng điệu của anh, Từ Y Đồng cũng "ừ" một tiếng cho có lệ.
Dư Qua biết cô vẫn còn giận, nhưng bây giờ anh cũng chẳng thể chiều theo ý cô, để cô tiếp tục ôm kiểu cả người dính sát vào anh như vậy.
Chờ đến khi cơn giận của cô nguôi ngoai, Dư Qua mới khẽ hỏi: "Còn muốn ủ tay nữa không?"
Từ Y Đồng: "…"
Gì đây? Đang dụ cô à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!