Chương 41: (Vô Đề)

Từ Ý Đồng thấy anh có vẻ hơi lơ đãng, cô liền hỏi: "Cá vàng nhỏ, anh đang nghĩ gì thế? Sao lại không nói nữa?"

Dư Qua vô thức đáp lại: "Gì cơ?"

Giọng anh khô khốc hơn cả lúc trước, như thể đã khát từ lâu.

Lúc này anh thực sự cần uống chút nước, nhưng khi nãy lại ngăn cô đi lấy. May là do đang ốm nên cô sẽ không phát hiện ra điều bất thường, anh cũng đỡ thấy ngượng.

"Anh đang nghĩ…" Nói được nửa câu, Dư Qua đột nhiên ho gấp hai tiếng, hơi thở có phần gấp gáp, "Chuyện luyện tập."

Từ Y Đồng hừ mạnh một tiếng.

Cảm nhận được sự không hài lòng của cô, Dư Qua không khỏi nghĩ, khi ở bên cô anh nên hạn chế nhắc đến mấy chuyện nhàm chán với cô. Dù Từ Y Đồng chưa từng phàn nàn nhưng anh vẫn có một cảm giác áy náy mơ hồ.

Ai mà chẳng muốn nghe mấy chuyện thú vị hơn. Ngay cả anh cũng thích nghe Từ Y Đồng kể về cuộc sống của cô hơn.

Từ Y Đồng quay đầu đi, "Em thật sự sắp giận rồi đấy."

Dư Qua đang nghĩ cách bày tỏ lời xin lỗi với cô, nhưng anh không giỏi dỗ người khác.

Từ Y Đồng trách móc: "Anh bệnh như vậy rồi mà không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, em cảm thấy anh chẳng coi trọng sức khỏe của bản thân chút nào."

Không ngờ cô lại để tâm đến điều này, Dư Qua hơi sững người.

Nhận ra giọng mình hơi gắt, Từ Y Đồng dịu giọng lại: "Gần đây không phải không có giải thi đấu nào sao? Sao anh vẫn phải tập luyện chứ?"

Dư Qua: "Đội đang tuyển thành viên mới nên phải luyện phối hợp cùng nhau."

"Vậy à…"

Im lặng một lúc, Dư Qua nói với cô: "Chắc anh sẽ thi đấu thêm một đến hai năm nữa."

Từ Y Đồng hỏi: "Anh quyết định rồi à?"

"Ừ."

Tuy chưa công bố trên mạng nhưng anh đã gia hạn hợp đồng rồi.

Từ Y Đồng: "Vậy thì tốt quá còn gì."

Dư Qua: "Tốt sao?" Ngay cả bác sĩ cũng khuyên anh nên giải nghệ.

"Rất tốt chứ!"

Biết cô chưa hiểu hết ý nên anh nói tiếp: "Sau kỳ nghỉ giữa mùa, chắc anh sẽ không còn nhiều thời gian nữa."

Dư Qua ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh sẽ không thể gặp em thường xuyên được."

Nói xong câu đó anh im lặng chờ phản ứng của Từ Y Đồng.

Lẽ ra hôm qua anh nên nói chuyện này với cô. Nhưng anh đã ích kỷ một chút. Vì thế, hiện giờ khi nói ra anh không chắc nếu thấy vẻ thất vọng trên gương mặt cô… thì anh sẽ làm gì.

Từ Y Đồng khẽ "ồ" một tiếng kéo dài rồi cô kiên định nói: "Vậy cũng rất tốt mà. Tuy em ngày nào cũng muốn gặp anh nhưng tất nhiên việc anh thực hiện ước mơ quan trọng hơn!"

Cô lẩm bẩm: "Hôm ấy xem trận đấu của các anh, bình luận viên nói không biết sang năm còn được thấy anh thi đấu không, em nghe xong buồn chết đi được ấy."

Người mà cô thích như thế… sao có thể để lại tiếc nuối được chứ.

Dư Qua nhất định phải có, và nhất định sẽ có được cái kết mà anh mong muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!